Giang Hựu Nam cũng nhìn thấy Nam Cung Phong, biểu cảm tuy không sợ hãi như Âu Dương Vân, nhưng ánh mắt lại cực kỳ phức tạp.
“Trả lại áo cho anh này.”
Âu Dương Vân nhanh chóng cởi áo khoác của Giang Hựu Nam ra, nhét bừa vào tay anh, sải bước chạy đến bên xe Nam Cung Phong, Giang Hựu Nam nhìn bóng lưng chạy đi như tên bắn của cô, trong lòng hơi đau đớn.
“Chồng à, anh đừng hiểu lầm nhé, tuyệt đối không như anh nghĩ đâu.”
Âu Dương Vân ngồi vào trong xe, liền vội vàng giải thích với Nam Cung Phong.
Nam Cung Phong lạnh lùng liếc mắt nhìn cô: “Nếu không như anh nghĩ thì tại sao lại nói dối chứ?”
“Chẳng phải sợ anh hiểu lầm sao?”
“Bây giờ anh không hiểu lầm sao?”
Âu Dương Vân thở dài: “Sớm biết không nói thật còn khó giải thích hơn nói thật thì em đã không giấu anh rồi.”
“Anh thấy em đã quen rồi.”
Nam Cung Phong tự giễu kêu hừ một tiếng: “Quen biến anh thành kẻ ngu rồi.”
“Không phải vậy đâu, chồng à xin lỗi mà, em xin lỗi anh mà, em hứa sẽ không bao giờ nói dối anh nữa, dù anh có không tha thứ cho em, cãi vã với em, em cũng sẽ không nói dối anh nữa, từ hôm nay trở đi, em sẽ không giấu giếm gì anh nữa.”
Nam Cung Phong không thèm để ý tới cô nữa, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm phía trước, lái xe với tốc độ ánh sáng.
“Thật ra em cũng thấy khó hiểu, thấy khó chịu, sao con của bác Đàm kia lại là Giang Hựu Nam chứ? Không phải em không biết anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mua-vo-bat-lay-tinh-yeu-co-dau-dat-gia-cua-tong-tai/327924/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.