Lâm Ái bướng bỉnh nhìn chằm chằm mặt đất, không hề ngụy biện cho mình. Cho dù trong lòng có tủi thân thế nào đi chăng nữa, cô cũng sẽ không nói cho Giang Hựu Nam lý do là vì bọn họ bêu xấu quan hệ giữa cô và anh.
“Cô giáo Lâm, đến phòng làm việc của tôi một lát.”
Sắc mặt anh mờ mịt hét to, sau đó lập tức xoay người ra ngoài.
Thấy cô giáo kia đắc ý ngẩng đầu, Lâm Ái tức giận liếc cô ta một cái rồi cất bước đi theo anh.
Đứng trong phòng làm việc của hiệu trưởng, cô ấy chỉ cúi thấp đầu không nói lời nào, mặc cho Giang Hựu Nam đang quan sát cô như quái vật.
“Không có gì giải thích với anh sao?”
“Dù cho em nói cái gì anh cũng sẽ không tin.”
Anh khẽ nhướng mày, hỏi: “Em không nói gì làm sao lại biết anh sẽ không tin?”
“Thái độ vừa rồi của anh đã nói rõ tất cả.”
A, anh tức giận bật cười, đứng dậy đi tới trước mặt cô: “Em nghĩ rằng anh không biết lý do em đánh nhau với bọn họ sao? Còn không phải là vì chuyện vội vàng kết hôn với anh.”
Lúc này cô ấy mới ngẩng đầu, tủi thân nói: “Nếu anh đã biết tại sao còn hung dữ với em như thế?”
“Nếu lúc nãy anh giúp em nói chuyện vậy thì cuộc sống sau này của em sẽ càng khó chịu hơn, đồ ngốc.”
Anh hung hăng chọc lên trán cô, sau đó lại chỉ sang ghế sa lon bên cạnh: “Qua đó ngồi đi.”
Lâm Ái xoay người ngồi xuống ghế, giống như một cái xác ướp, không hề nhúc nhích.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mua-vo-bat-lay-tinh-yeu-co-dau-dat-gia-cua-tong-tai/328076/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.