🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Ta giật mình kêu khẽ một tiếng, vội vàng giãy dụa.

Trước tiên ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, trong cơn hoảng loạn ta mới nhìn rõ: kẻ ôm ta là một nam nhân!

“Nhị gia!”

Ta vẫn giãy giụa, nước mắt lưng tròng, giọng run run:

“Nhị gia… người làm gì vậy!”

Tên tiểu đồng theo bên cạnh hắn cũng hoảng hốt, vội chạy tới:

“Nhị gia chẳng phải nói ra lấy rượu sao? 

Sao lại giỡn với một con nha đầu non nớt thế này?”

Tiểu đồng ra sức khuyên can, bảo hắn buông ta ra.

Nhị gia ợ một cái nồng nặc mùi rượu, cười cợt:

“Yêu tinh gì đây, eo còn mềm thật đấy.”

Mặc kệ ta ra sức giãy dụa, van xin, hắn vẫn ghì chặt ta trong lòng như kìm sắt.

Ta chỉ mới mười tuổi, sức lực nào sánh được với hắn.

Chỉ biết vừa khóc vừa cầu xin, nước mắt dàn dụa, cổ họng khản đặc.

Tiểu đồng còn đang khuyên nhủ:

“Tuổi này còn nhỏ quá, Nhị gia, trong lầu xanh thiếu gì cô nương xinh đẹp, chúng ta ra ngoài tìm trò vui đi...”

Nhị gia gầm lên quát hắn cút.

Ôm chặt lấy ta, hắn sải bước đi ra khỏi sân, không rõ định kéo ta đi đâu.

Tiểu đồng bị hắn đá mấy cú, không dám tiến lên nữa.

Ta khóc đến lạc cả giọng:

“Nhị gia… nô tỳ… nô tỳ còn không biết hầu hạ người…”

Hắn thấy ta ồn ào liền khó chịu, ngón tay thô bạo thọc vào miệng ta, cau mày mắng:

“Khóc cái gì, xui xẻo!”

6.

Tuổi ta khi ấy còn nhỏ, thật ra chẳng hiểu đàn ông sẽ làm gì với mình.

Chỉ biết rằng những hành động hắn làm khiến ta rất sợ hãi.

Không kịp nghĩ ngợi, ta theo bản năng há miệng, cắn thật mạnh vào ngón tay hắn.

Nhị gia không phòng bị, lập tức kêu đau.

Hắn rút tay lại, giơ lên tát thẳng vào mặt ta:

“Con tiện nhân, còn dám làm ta bị thương?!”

Hắn đang cơn giận dữ, ta liền nhân cơ hội thoát khỏi vòng kìm kẹp.

Chân vừa chạm đất, ta chẳng buồn ngoái lại, cắm đầu chạy vào màn đêm.

Ta không biết mình có thể chạy được đến đâu, chỉ biết chạy thục mạng về phía bóng tối.

Phía sau, Nhị gia cùng tiểu đồng vẫn đang đuổi theo.

Dù sao bọn họ cũng là nam nhân trưởng thành, chẳng mấy chốc đã sắp bắt kịp.

Ta có thể cảm nhận được, chỉ cần hắn đưa tay ra là bắt được ta.

Rồi đôi tay đó sẽ lại mò mẫm khắp thân thể ta như khi nãy.

Mặt đau rát, chân cũng mềm nhũn, ta “phịch” một tiếng ngã nhào xuống đất.

Trên trời, nửa vầng trăng vừa bị mây che khuất, bốn phía mờ mịt.

Nhị gia dừng lại trước mặt ta, từ trên cao cúi xuống nhìn.

Dù chẳng trông rõ nét mặt hắn, ta cũng biết hắn nhất định đang vô cùng tức giận.

Bởi vì giọng hắn lạnh băng, còn kèm theo vẻ giễu cợt:

“Giả làm trinh liệt làm gì? 

Ở bên ngoài ra vẻ ve vãn quyến rũ, chẳng phải là cố tình dụ dỗ à?”

Ta phủ phục dưới đất, thở dốc vì vừa chạy quá sức.

Tay chân đều rớm máu, đau rát vô cùng.

Vừa rồi động tĩnh không nhỏ, lúc này đã có người tuần đêm cầm đèn lồng chạy đến.

“Ta hôm nay nhất định phải hái đóa hoa này cho bằng được!

“Chỗ này hôi thối quá, mau dậy đi cùng ta đi!”

Giọng hắn buốt lạnh như gió đêm.

Nhưng dẫu có người đến, thì có ích gì?

Chủ tử trong phủ muốn một đứa nha đầu nhóm bếp hầu hạ, người ta chỉ cảm thấy ta được ban ơn.

Ai sẽ tin lời một nô tỳ thấp kém như ta?

Ta cắn răng kìm nén sợ hãi, cố nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh, trong lòng bất giác dâng lên một tia vui mừng.

Thì ra ta đã chạy tới rừng trúc sau bếp.

Nhị gia vừa dứt lời, ta run rẩy đứng dậy.

Không chờ ai kịp phản ứng, ta lao thẳng vào nhà xí phía trước.

Không chút do dự, nhảy luôn vào hố phân.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.