Ta giật mình kêu khẽ một tiếng, vội vàng giãy dụa.
Trước tiên ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, trong cơn hoảng loạn ta mới nhìn rõ: kẻ ôm ta là một nam nhân!
“Nhị gia!”
Ta vẫn giãy giụa, nước mắt lưng tròng, giọng run run:
“Nhị gia… người làm gì vậy!”
Tên tiểu đồng theo bên cạnh hắn cũng hoảng hốt, vội chạy tới:
“Nhị gia chẳng phải nói ra lấy rượu sao?
Sao lại giỡn với một con nha đầu non nớt thế này?”
Tiểu đồng ra sức khuyên can, bảo hắn buông ta ra.
Nhị gia ợ một cái nồng nặc mùi rượu, cười cợt:
“Yêu tinh gì đây, eo còn mềm thật đấy.”
Mặc kệ ta ra sức giãy dụa, van xin, hắn vẫn ghì chặt ta trong lòng như kìm sắt.
Ta chỉ mới mười tuổi, sức lực nào sánh được với hắn.
Chỉ biết vừa khóc vừa cầu xin, nước mắt dàn dụa, cổ họng khản đặc.
Tiểu đồng còn đang khuyên nhủ:
“Tuổi này còn nhỏ quá, Nhị gia, trong lầu xanh thiếu gì cô nương xinh đẹp, chúng ta ra ngoài tìm trò vui đi...”
Nhị gia gầm lên quát hắn cút.
Ôm chặt lấy ta, hắn sải bước đi ra khỏi sân, không rõ định kéo ta đi đâu.
Tiểu đồng bị hắn đá mấy cú, không dám tiến lên nữa.
Ta khóc đến lạc cả giọng:
“Nhị gia… nô tỳ… nô tỳ còn không biết hầu hạ người…”
Hắn thấy ta ồn ào liền khó chịu, ngón tay thô bạo thọc vào miệng ta, cau mày mắng:
“Khóc cái gì, xui xẻo!”
6.
Tuổi ta khi ấy còn nhỏ, thật ra chẳng hiểu đàn ông sẽ làm gì với mình.
Chỉ biết rằng những hành động hắn làm khiến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mua-xuan-con-mai/2766888/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.