Ngay khoảnh khắc rơi xuống nước, Khâu Y Dã đã cởi được sợi dây buộc vào tảng đá, nấp dưới nước quan sát tình hình trên bờ. Điều đó thật không dễ dàng gì, thứ nhất là cậu không thể khống chế được chân mình, thứ hai là nước ở bến cảng bỏ hoang này bẩn đến mức khó có thể mở mắt. Có lẽ là những hộ nông dân xung quanh đều xả nước bẩn ở đây, nếu nghĩ xa hơn thì nói không chừng thật muốn ói.
Một người đàn ông mặc áo khoác đen xuất hiện ở trên bờ nhìn về phía nơi Khâu Y Dã chìm xuống thì bị người đàn ông có đôi đồng tử nhạt màu chắn lại. Hai người không biết đã nói những gì, sau đó cùng nhau đi ra khỏi tầm nhìn của Khâu Y Dã.
Khâu Y Dã đợi thêm nửa phút, thực sự không thể chịu nổi nước bẩn, nhô đầu lên thở hổn hển. Thấy xung quanh không có động tĩnh, cậu bơi đến chỗ bậc đá chìm trong nước cách đó năm mươi mét, vừa bơi vừa nghĩ, người đàn ông có đôi đồng tử nhạt màu kia thực sự rất kỳ lạ, đâm dao vừa chuẩn vừa ác, nhưng lại cho cậu thuốc khử trùng để cầm máu, sau đó lấy đá đập cậu, buộc dây thừng thì lại là nút sống, không những không làm thương mặt cậu mà vừa nãy dường như còn yểm trợ giúp cậu. Nhưng sao gã có thể chắc chắn rằng cậu bị thương thành thế này rồi mà vẫn có thể thoát được?
Nhìn thấy những bậc đá đang đến gần, Khâu Y Dã không nghĩ nhiều nữa và dùng hết sức bơi qua đó.
Ngay khi cậu vừa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mua-xuan-hoang-da/922583/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.