Lý Khác cuối cùng quyết định sẽ đi. Nhưng chưa kịp đi xa thì đã bị Lý tướng quân đuổi theo tóm gọn, lôi về nhà đánh cho một trận ra trò.
Mấy ngày liền, Dung Oanh không thấy bóng dáng Văn Nhân Loan. Ban đầu nàng định nói cho hắn biết dây đeo mình đã đan xong, nhưng không hiểu vì sao hắn lại đột ngột quay đi, không nói một lời, cũng chẳng biết là đã xảy ra chuyện gì.
Trở lại trong cung, nàng kể chuyện này cho Linh Xuân, do dự không biết có nên đi tìm hắn hỏi một tiếng. Không ngờ Linh Xuân lại tỏ ra vô cùng tức giận, ném phắt mảnh vải đang cầm xuống đất, kích động nói: “Công chúa hồ đồ quá! Tới bây giờ còn chưa nhìn thấu sao? Văn Nhân Loan có từng thật lòng không? Hắn gọi đến thì đến, bảo đi là đi. Trong mắt hắn, công chúa chẳng qua cũng chỉ là một món đồ giải trí lúc nhàn rỗi thôi! Giống như con mèo tam thể hắn nuôi kia, vui thì v**t v*, không vui thì bỏ xó, chẳng thèm đoái hoài.”
Lời của Linh Xuân sắc như dao, nói chẳng chút nể mặt. Dung Oanh im lặng, trái tim như bị ai siết lại rơi tõm xuống đáy, trống rỗng đến bất an. Dù vậy, nàng vẫn chưa hoàn toàn tin. Nàng nói khẽ: “Nhưng hắn đối với ta không giống với những người khác. Có lẽ... tính hắn vốn lạnh nhạt vậy.”
Linh Xuân hít sâu một hơi, nhíu mày hỏi: “Công chúa thật sự tin hắn không có ai khác sao?”
Dung Oanh nhìn vẻ mặt Linh Xuân, do dự rồi lắc đầu thật khẽ: “Ta không biết. Chỉ là... nếu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mua-xuan-o-tay-an-bach-duong-tam-luong/2840326/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.