Tưởng Ngải Đồng: “Gặp rồi. Vào dịp giáng sinh năm ngoái, Lão Đoạn rủ một nhóm người đến chơi, trong đó có anh ta, anh ta cũng khá đẹp trai.”
Lâm Niệm Sơ: “Đẹp trai thế nào?”
Tưởng Ngải Đồng cân nhắc vốn từ vựng của mình và mô tả nó một cách chân thành: “Đẹp hơn Lão Đoạn nhiều.”
Lâm NIệm Sơ cười phá lên: “Ha ha ha ha ha ha!”
Tưởng Ngải Đồng thở dài: “Tớ thật sự không có nói quá đâu. Nói thật, lão Đoạn nhà chúng ta cũng khá điển trai, muốn trách cũng chỉ có thể trách Trình Nghiễn quá đẹp trai, đây không phải là đang so sánh một cách khập khiễng sao?”
Trình Nghiễn?
Nụ cười của Lâm Niệm Sơ ngay lập tức đóng băng.
Chắc không phải là Trình Nghiễn mà cô quen đấy chứ?
Nhưng miêu tả này thực sự rất giống.
Thế giới nhỏ như vậy sao?
Cô sững sờ nhìn Tưởng Ngải Đồng: “Cậu nói lại lần nữa, anh ta tên gì?”
Tưởng Ngải Đồng: “Trình Nghiễn.”
Lâm Niệm Sơ lập tức vặn hỏi: “Anh ta làm nghề gì?”
Tưởng Ngải Đồng cau mày nhớ lại: “Hình như là Tổng giám đốc của Điện tử Nguyên Thăng. Bố dượng của anh ta là Chủ tịch Tập đoàn Nguyên Thăng.”
Lâm Niệm Sơ: “…”
Thảo nào hôm đó khi cô phàn nàn về Điện tử Nguyên Thăng thì anh chàng đẹp trai này lại tức giận đến thế.
Tưởng Ngải Đồng nhìn Lâm Niệm Sơ bằng một ánh nhìn kỳ lạ: “Sao vậy? Cậu quen à?”
Lâm Niệm Sơ giật mình, không chút suy nghĩ nói: “Không quen.”
Tưởng Ngải Đồng không tin: “Vậy thì tại sao cậu lại kích động như vậy?”
“Tớ… tớ chỉ rất ngạc nhiên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mua-xuan-thu-hai-truong-bat-nhat/1070447/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.