Long Kỳ Lân và Yên nhi đợi đến lúc tâm cảnh Tần Mục bình phục, lúc này mới tiến lên.
- Giáo chủ, thương thế của ngươi tốt rồi?
Long Kỳ Lân quan sát Tần Mục, nguyên khí của Tần Mục không trôi đi, khí sắc khá hơn trước rất nhiều, hắn nói:
- Hiện tại có còn nguy hiểm tính mạng hay không?
- Xem như tốt rồi. Chỉ là hồn phách tân sinh còn rất yếu ớt. Ta lúc trước trôi đi quá nhiều nguyên khí, lần này chỉ giải quyết nguy hiểm tính mạng, tu vi chưa từng trở lại đỉnh phong.
Tần Mục dò xét bản thân, nói:
- Hồn phách của ta như đứa trẻ mới sinh, rất là nguy hiểm, nhưng Linh Thai lại vô cùng cường đại, có lẽ cần tu luyện một thời gian dài mới cân bằng.
Yên nhi thở phào nhẹ nhõm, cười nói:
- Hồn phách của công tử vừa sinh ra, như vậy công tử ngươi bây giờ mấy tuổi?
Tần Mục cẩn thận suy nghĩ một chút, nghẹn ngào cười nói:
- Nếu như lấy thân thể mà tính, ta hiện tại ba mươi hai tuổi. Nếu như lấy hồn phách mà tính, ta vừa mới ra đời, chỉ tồn tại ở thế thời gian một ngày, ta vẫn là hài tử! Kỳ lạ, thật sự là kỳ lạ!
Long Kỳ Lân cùng Yên nhi nở nụ cười.
Yên nhi cười nói:
- Hôm nay là ngày trọng đại, Mục Thiên Tôn xuất thế.
Tần Mục lắc đầu, trong lòng có cảm xúc kỳ lạ.
Hắn rõ ràng đã sống ba mươi hai năm, hôm nay mới xem như ra đời chân chính, quá kỳ lạ.
Tu vi của hắn khoảng cách trạng thái đỉnh phong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/muc-than-ky/2967603/chuong-896.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.