Lang Hiên Thần Hoàng cười ha ha:
- Ai dám hủy đi Lang Hiên Thần Cung của ta? Thật sự là trò cười!
Tần Mục cũng cười ha ha, thầm nghĩ:
- Lang Hiên Thần Cung của ngươi, ta hủy qua hai lần!
Nghiên Thiên Phi đi lên phía trước, trong ngực ôm một con mèo trắng, cười tủm tỉm nói:
- Mục Thiên Tôn một đường tàu xe mệt mỏi, có thể thấy được gian khổ.
Tần Mục nhìn xem mèo trắng trong ngực nàng, trong lòng buồn bực:
- Con mèo trắng này lại còn không chết?
Mèo trắng kia nhìn thấy hắn, ánh mắt lộ ra sợ hãi, cuống quít hướng vào trong ngực Nghiên Thiên Phi chui chui.
Tần Mục cười nói:
- Thiên Phi, mèo con này của ngươi có thể cho ta mượn chơi hai ngày hay không?
Nghiên Thiên Phi phốc phốc cười nói:
- Vậy cũng không được đâu. Trước đây ít năm Tiểu Thất vì tìm kiếm tặc nhân đánh cắp tổ địa bảo vật của bệ hạ, bị kinh sợ dọa đến phát khóc, đến bây giờ còn không có tốt, nhìn thấy cừu gia liền lòng sinh sợ hãi.
Tặc nhân kia cực kỳ đáng giận!
Tần Mục thở dài:
- Đáng tiếc.
Tường Thiên Tôn tiến lên chào, hiếu kỳ nói:
- Mục Thiên Tôn những năm nay đều đi nơi nào?
- Nhiều nơi lắm.
Tần Mục hoàn lễ, cảm khái nói:
- Nguyên giới, Tứ Cực Thiên, chạy tới tới lui lui, gặp rất nhiều người, mệt mỏi gần chết.
Tường Thiên Tôn đồng tình nói:
- Thiên Tôn nghỉ ngơi cho tốt. Ta luyện chút thuốc bổ huyết dưỡng nhan, đưa cho Thiên Tôn một chút đi?
Tần Mục cười ha ha nói:
- Tháo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/muc-than-ky/2967923/chuong-1216.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.