Bộp bộp…
Người đàn ông trung niên vừa nói dứt câu đã có tiếng vỗ tay vang lên, một người thanh niên mặc áo dài đen đứng dựa ở cửa, không ngừng vỗ tay.
“Hay, nói rất hay. Phàm khí suy cho cùng cũng chỉ là vũ khí bình thường thôi, có là gì đâu, còn huyền khí mới là thần binh lợi khí”.
Người thanh niên mỉm cười, nói tiếp: “Nhưng có một điểm tiền bối nói không đúng lắm. Không phải chỉ có võ giả cảnh giới Linh Khiếu mới có thể luyện chế được huyền khí, mà võ giả cảnh giới Thân Xác cũng có thể!”
“Thầy Mục!”
Nhìn thấy người thanh niên, cậu thiếu niên để trần nửa thân trên hơi ngẩn ra, sau đó có vẻ hơi khẩn trương.
“Ha ha, Tề Minh, không ngờ nhà trò lại có một tiệm rèn vũ khí. Xem ra để trò và Tề Vân thi luyện khí là quyết định rất sáng suốt của ta rồi!”
Mục Vỹ cười lớn, sau đó đi vào trong tiệm, hắn đi tới cạnh Tề Minh, rồi cầm lấy cái búa.
“Mỗi loại kim loại đều có thể luyện chế ra thành nhiều loại vũ khí có đủ mọi hình dáng!”, nói rồi, Mục Vỹ nắm chặt lấy cái búa, rồi chậm rãi gõ xuống thanh sắt.
“Thanh sắt này có thể biến thành một cây giáo dài, hay một thanh trường kiếm đều tuỳ ý người rèn”.
Hắn vừa nói dứt câu, thanh sắt trong tay đã không ngừng biến đổi hình dạng.
Lúc thì trông như một cây giáo dài, khi thì lại như một thành trường kiếm.
Tuyệt vời!
Nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng Tề Minh thấy kinh ngạc.
Từ nhỏ, cậu ấy đã rèn sắt thay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/muc-than/2004909/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.