Ở Đông Hoang, núi Đại Hoang chìm trong sương mù dày đặc mãi không tan, linh vũ không rơi xuống đất mà chỉ tan biến giữa bầu trời núi Đại Hoang.
Tại một nơi khác - dãy Bắc Vân ở ngoài thành Bắc Vân!
Không biết từ năm nào sương mù đen dày đặc xuất hiện và bao trùm toàn bộ dãy Bắc Vân, hiện giờ người trong thành đều không dám vào dãy Bắc Vân hái dược thảo và săn bắt linh thú.
Không chỉ vậy, trong lúc khắp nơi tưng bừng náo nhiệt, có người nhìn thấy dãy Bắc Vân tràn trề âm khí bao năm qua bỗng nhiên đỏ như máu từ sau khi sương mù bao quanh nó hứng trận mưa tầm tã.
Nhìn từ cách đó hơn mười dặm, cả dãy Bắc Vân tựa như đang bốc cháy, cả bầu trời lẫn mặt đất đều đỏ rực.
Nhưng không ai bất ngờ trước sự thay đổi kì lạ đó.
Mấy năm gần đây dãy Bắc Vân càng ngày càng bất thường, họ đã quen với việc này từ lâu.
Trận mưa như thác đổ kéo dài tròn chín ngày chín đêm. Trong thời gian đó, tất cả mọi người ở tiểu thế giới Tam Thiên, thậm chí đến con chó nuôi trong nhà cũng đứng dưới mưa cảm nhận món quà do ông trời ban tặng, bỏ quên cả nhu cầu ăn uống hằng ngày.
Còn Mục Vỹ thì cũng không ăn không uống mà ở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/muc-than/2937746/chuong-1464.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.