Editor: May
Mẹ cô nói không sai chút nào, ngày cô gả đến nhà họ Mục kia, đã cảm thấy chính mình khẳng định sống một ngày bằng một năm.
Nhưng bất tri bất giác, cô liền ngây người ở nhà họ Mục hai tháng.
Ngoại trừ ngẫu nhiên bị tính tình âm tình bất định của Mục Diệc Thần chọc tức, phần lớn thời gian, cô đều cảm thấy thực vui vẻ.
Đặc biệt là lúc ở cùng Đường Đường, cô thậm chí thường xuyên quên bé không phải con ruột của mình, luôn có loại ảo giác “Đáng yêu như vậy, không hổ là con gái của cô”.
Lục Văn Quân nói xong, che ngực, giận trừng mắt nhìn cô.
Lạc Thần Hi vội vàng nói: “Mẹ, con thật sự không lừa người! Mục Diệc Thần thật sự đối với con rất tốt! Nếu người không tin, vậy……”
“Vậy như thế nào?”
“Vậy con kêu anh ấy tới đón con! Người tự mình nhìn xem, sẽ biết!”
Lạc Thần Hi nóng lòng làm Lục Văn Quân tin tưởng, lập tức buột miệng thốt ra.
Lời vừa ra khỏi miệng, cô liền hối hận.
Nhưng Lục Văn Quân đã nghe lọt được lời này, lập tức nói: “Được thôi, vậy hiện tại con liền gọi cậu ta tới đi!”
“Ách……” Lạc Thần Hi lập tức liền mắc kẹt.
“Làm sao vậy? Con lại không bằng lòng? Mẹ liền biết, lời nói vừa rồi của con đều là gạt ta……”
“Không không không, mẹ, con đương nhiên không phải lừa gạt người!” Lạc Thần Hi liều mạng lắc đầu, “Nhưng mà…… nhưng mà, Mục đại thiếu hoàn toàn không biết con là giả Lạc Thần Tâm, nếu anh ấy nhìn thấy người, không phải…… Không phải sẽ lộ sao?”
Linh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/muc-thieu-anh-dung-qua-tu-dai/547278/chuong-215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.