Câu chửi bậy sinh sôi đến miệng lại bị nuốt vào.
Lê Thiếu Hi có ngoại hình thanh tú, không phải loại hình liếc mắt một cái sẽ bị kinh diễm nhưng lại phi thường dễ nhìn.
Nam hài ở độ tuổi này đều có khí chất thiếu niên mà người trưởng không có, như thanh trúc chỉ thẳng về phía chân trời, cũng như trúc non yếu ớt dễ gãy.
Nghĩ đến việc Lê Thiếu Hi là người chơi được Quảng Trường Đỏ tuyển chọn, Vân Duật càng không thể mắng.
Anh tất nhiên biết vì sao Lê Thiếu Hi tiến vào Quảng Trường Đỏ.
Mười tám tuổi chính là độ tuổi vô ưu vô lự nhất, lại lớn lên trong một gia đình khỏe mạnh, có một đôi cha mẹ ân ái lại thương mình, có điểm học không tệ và tiền đồ, có lẽ có một mối tình đầu ngây thơ với nữ sinh khác...
Thời điểm tốt đẹp nhất, độ tuổi rực rỡ nhất, lại mắc nợ tám ngàn vạn sau khi tỉnh lại từ một giấc ngủ.
Cái đả kích này không thể nghi ngờ là rất nặng nề, khiến người vô cùng tuyệt vọng.
Lê Thiếu Hi có thể trốn tránh, phàn nàn, không đối mặt, nhưng cậu lại không làm vậy.
Một chút ý niệm như vậy đều chưa từng tồn tại trong đầu cậu, từ một khắc biết được món nợ này, suy nghĩ đầu tiên của cậu là cùng gia đình đối mặt với vấn đề.
Ba mẹ đầu tư thất bại, cũng là vì gia đình này.
Cậu là một phần tử trong gia đình này, cậu đã hưởng thụ sự cưng chiều cùng chiếu cố từ ba mẹ suốt mười tám năm, cậu phải có nghĩa vụ cùng gánh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/muc-tieu-10-ty/2182864/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.