Tròn Tròn cứ nửa đêm lại khóc nháo, Văn Phỉ phát huy chính mình thân thể khỏe mạnh cường tràng, hơn nửa đêm ôm đứa nhỏ ra ngoài sân ngắm hoa xem sao, cũng không ngủ.
“Không khóc không khóc, cha con Tịch Tịch đại bảo bối đang ngủ, con phải phối hợp một chút với phụ thân ~ Tròn Tròn tiểu bảo bối khả ái nhất nè.”
Kiêu ngạo như Văn Phỉ đang cùng con trai giao lưu ngữ khí thân mật chút, hắn sợ quấy rầy đến Loan Tịch vừa mới sinh mới ngủ không lâu, liền đem con ôm ra.
Hắn không chú ý Loan Tịch nhìn sau lưng hắn rất lâu, Loan Tịch nhìn hắn tay trái cầm bình sữa tay phải ôm đứa trẻ, rốt cục nhịn không được cười lên tiếng.
“Văn Phỉ.” Loan Tịch xa xa mà gọi hắn, “ Tôi tới đây.”
Văn Phỉ cùng chính hài tử hung hăng khoe khoang làm sao gian lận điểm thi để thú lão sư vĩ đại trong quá khứ, nhất thời có chút ngượng ngùng sờ sờ mũi mình, nói: “Loan Tịch, anh ngủ đi.”
Loan Tịch đến gần, chủ động hôn một cái vào khóe miệng Văn Phỉ.
“Cậu thật giống như không phải hỗn tiểu tử. Miễn cưỡng tha thứ cậu gọi hai omega về nhà làm bài tập.”
Loan Tịch loan đôi mắt đẹp đối với Văn Phỉ cười, Văn Phỉ nhất thời liền hoang mang lo sợ, nghĩ thầm Loan lão sư cũng mẹ hắn quá đẹp, đáng chết omega nguy hiểm này, lại là người động tâm hắn.
“Gần nhất có thể ở lại lâu dài sao?”
“Gần đây, ta còn phải ra ngoài một lần, trở về liền không đi.” Văn Phỉ ôm lấy Loan Tịch, ngửi mùi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mui-hoa-que-thang-tam/286893/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.