Chu Tự Tân, người tôi đã lâu không gặp, đang đứng trước cửa.
Anh mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, trông mệt mỏi, dưới mắt anh có vết thâm nhẹ.
Ánh mắt cười cợt của Đàm Hứa biến mất khi anh thấy Chu Tự Tân từng bước tiến đến chỗ tôi.
“Đến nhanh đấy.”
Đàm Hứa nhếch môi cười nhạt, đôi mắt híp lại đầy vẻ châm biếm.
“Tiếc là quá muộn rồi.”
“Dù muộn vẫn danh chính ngôn thuận.”
Chu Tự Tân ngồi xuống bên cạnh tôi, định nắm tay tôi, nhưng tôi ghét bỏ né tránh.
“Sớm thôi sẽ không còn nữa.”
Thấy hành động vô thức của tôi, Đàm Hứa khẽ nhếch môi cười.
Không khí căng thẳng giữa hai người khiến tôi cảm thấy ngột ngạt, tôi đứng dậy kéo Chu Tự Tân vào trong phòng.
“Tiểu Quỳnh.”
Giọng nói mang chút đắc ý của Chu Tự Tân vang lên trên đầu tôi.
Anh vòng tay ôm lấy tôi từ phía sau, thở dài một cách thỏa mãn.
Nhưng chỉ ngay sau đó, tôi vùng ra khỏi vòng tay anh.
“Anh đã ký xong đơn ly hôn chưa?”
Thực ra tôi và Chu Tự Tân đã nói chuyện điện thoại không chỉ một lần.
Trong đêm định mệnh khiến tôi đau đớn tận cùng đó.
Tôi đã hỏi về cô thực tập sinh kia.
Hỏi về chiếc vòng tay sapphire “Tình yêu trong hoạn nạn.”
Và hỏi về những năm tháng anh không còn yêu tôi nữa.
Sau một khoảnh khắc im lặng, đầu dây bên kia vang lên tiếng cười nhẹ của Chu Tự Tân, như thể anh đang cười nhạo tôi quá ngây thơ.
“Tiểu Quỳnh, nếu em không thông minh như vậy thì tốt rồi.
Khi con người có tất cả,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/muoi-nam-hon-nhan/2736409/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.