Năm thứ chín sau khi tôi chết, Hứa Kính Vũ bị người nhà ép kết hôn.
Năm đó, anh ấy hai mươi tám tuổi, vẫn tính là còn trẻ, nhưng thử một cuộc tình hướng tới mục đích kết hôn cũng vừa vặn.
Tôi không có gì không hài lòng về chuyện này hết, chỉ hơi buồn một xíu thôi.
Tôi và Tiểu Quế phát biểu một vài triết lý suy ngẫm của ma: "Sự tồn tại của ma rất nghịch lý, nếu ma là phần bổ sung để bù đắp những tiếc nuối của con người lúc còn sống, nhưng ma không cần cố gắng như con người, có rất nhiều vật chất theo đuổi rất nhanh đã đạt được."
"Mà sự tồn tại của ma luôn gắn chặt với nỗi nhớ nhung nơi trần thế, bình thường người có chấp niệm sâu nhất với người đã chết là người thân, vì thế sau khi ma bù đắp tiếc nuối, chuyện duy nhất họ làm được là chờ đợi bị lãng quên."
Ví dụ như tôi hiện tại.
"Trong quá trình đó, ma không làm gì được hết, chỉ biết chờ và chờ."
Cũng giống như trên đỉnh đầu đặt đầy dao lấy mạng, đao phủ là người từng thân thiết nhất.
Tôi nhún vai, tổng kết: "Quá tàn nhẫn với ma."
Tiểu Quế không nói gì, chỉ cười với tôi.
Tiểu Quế không có ai ở trần thế nhớ mình, vì không có ai nhớ tới cô ấy nên không có ai quên cô ấy, cô ấy sẽ tồn tại mãi mãi.
Cô ấy từng bảo hâm mộ tôi, vì tất cả nhu cầu vật chất đều có được dễ như trở bàn tay, sinh mệnh kéo dài lâu đến mức không có kết thúc sẽ càng mất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/muoi-nam-sau-khi-toi-chet/50533/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.