Hứa Kính Vũ có một đôi mắt cực kỳ đẹp, tròng mắt trắng sạch sẽ, đồng tử đen nhánh trầm tĩnh, chỉ vô tình hay cố ý liếc một cái thôi là có thể bắt được lòng người.
Chứ đừng nói chi là áp sát lại, đối diện khi không hề phòng bị.
Da đầu tôi tê dần.
Anh ấy... Nhìn thấy tôi sao?
Chưa suy đoán sâu gì được tôi đã nghe thấy anh ấy nói: "Ngôn Ngôn, anh đi đây, có thời gian sẽ tới thăm em."
Tôi lấy lại tinh thần, Hứa Kính Vũ đã chuyển ánh mắt tới bia mộ, nhẹ giọng nói lời tạm biệt.
...
Tôi hoài nghi mình nhìn nhầm, người sống không thể nhìn thấy ma.
Nhưng ánh mắt anh ấy thực sự quá rõ ràng, không phải xuyên không, xuyên thời gian, triết học, huyền học... Tất cả các khẳng định chân lý và phản khoa học về khả năng có thể nhìn thấy tôi.
Tôi ôm sự tò mò đi hỏi nhân viên quản lý nghĩa địa, lần này bọn họ mặc kệ tôi.
Nhưng ngày hôm đó, phía Hứa Kính Vũ nhìn, ngoài trừ tôi chỉ có hàng dãy bia mộ đằng sau tôi, không có cây, không có chim, thậm chí không có cả gió.
Nếu không phải nhìn tôi, anh ấy nhìn cái gì chứ?
"Có lẽ cậu ấy chỉ tùy tiện nhìn vào khoảng không ngẩn người thôi." Chị gái bên cạnh giải thích, "Em không cho người ta ngẩn ra một lúc được à, mà em vừa khéo đứng ở đúng chỗ cậu ấy đờ mắt ra thôi."
Tôi nghĩ tới lúc tôi theo đuổi thần tượng, fans giành được vé gần sân khấu buổi livehouse đều lên Weibo kể rằng mình và thần tượng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/muoi-nam-sau-khi-toi-chet/50537/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.