Ngày ba mươi tết năm 2004, nhà họ Ôn vô cùng ngộn nhịp. Ông cháu Tân Đạt Di, Lục Lưu, Trần Quyện, Tôn Bằng như đã hẹn trước, cùng lúc bước vào nhà họ Ôn.
Cụ Tân nhìn Trần Quyện có đôi mắt đẹp mê hồn, thắc mắc không hiểu đây là con gái hay con trai. Nhưng cụ cũng không để ý lắm, chỉ nghĩ đó là người bà con của nhà họ Ôn, liền gọi: “Ôn tam, lão tử đến rồi, pha trà ngon đi.” Tay cụ xách Tân Đạt Di như xách một chú gà nhép bước vào phòng khách.
Tân Đạt Di giật thột, toát hết mồ hôi hột. Ông nội cậu nổi hứng sang chúc tết nhà họ Ôn, cậu không can được, nhưng biết chắc chắn Trần Quyện cũng đang có mặt ở đó, cậu và cậu ta lại có mối quan hệ không rõ ràng nên thực sự không muốn để cậu ta và ông nội gặp nhau.
Trần Quyện liếc xéo Tân Đạt Di, vừa phe phẩy cái quạt vừa cười khẩy. Sau đó, Lục Lưu cũng bước vào, cậu ngoái đầu lại nhìn Lục Lưu hồi lâu, cả hai vờ như không quen nhau, lẳng lặng bước vào phòng khách.
Mọi người yên vị chưa đầy ba phút thì Tôn Bằng đội tuyết bước vào. Anh ta tươi cười chúc tết hai cụ lớn. Bà Uẩn miệng thì reo: “Sao Tôn Bằng đến đúng lúc thế.” Nhưng trong lòng không khỏi thắc mắc, mặc dù mấy nhà có quan hệ khá gần gũi nhưng chưa đến mức phải có nhà ăn cơm tất niên thế này. Nhà họ Tân với nhà bà có quan hệ thân mật từ lâu, Trần Quyện một mình ở thành phố B không có nơi nương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/muoi-nam-thuong-nho/81491/quyen-2-chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.