Mấy ngày sau bữa tiệc chúc thọ của cụ Tân, cụ Ngôn gọi điện về quạt cho Ngôn Hi một trận.
Chắc hẳn nhà họ Trương đã thêm mắm dặm muối mách tội Ngôn Hi, tiện thể cam đoan lòng trung thành của mình, rằng nhà họ Trương và nhà họ Lục tuyệt đối không có gì riêng tư.
Cụ Ngôn nói:'' Cháu hồ đồ quá, để người ta túm được điểm yếu, cháu có để cho mình đường lui nữa hay không? Sau này cháu cứ hành sự như thế, ta chết rồi thì cháu dựa vào ai nữa?''
Ngôn Hi cười hềnh hệch đáp:'' Ông, ai dám hung hăng cả đời được.''
Cụ Ngôn liền đáp:'' Cháu hiểu như thế là được, tương lai của nhà họ Ngôn đang chờ đợi cháu đấy...''
Ngôn Hi lại hạ giọng:'' Ông ạ, nếu sau này cháu làm ông thất vọng thì ông cứ coi như chưa từng có thằng cháu này đi.''
Cụ Ngôn lắc đầu thắc mắc:'' Thằng ngốc, đừng có ngớ ngẩn, ông nuôi mày từ bé đến lớn, mày sai thì ông đánh ông chửi, chứ làm sao ông bỏ mày được. Sau này mày và A Hoành làm đám cưới, tranh thủ lúc ông còn khỏe, sinh cho ông một đứa chắt, mày có tin là ông còn có thể chăm nó cho tới lớn không?''
Ngôn Hi nắm chặt tay, im lặng một lúc rồi cười đáp:'' Vâng.''
Cúp máy rồi, anh xoay tròn tấm card visit, bên trên là nét bút bi nguệch ngoạc, rất tệ. Anh bấm số điện thoại trên đó, đầu bên kia vang lên tiếng đàn ông, vừa nói vừa ngáp liên hồi, giọng chậm rãi nhưng dứt khoát:'' Nếu là mẹ, xin mời nói trong vòng ba mươi giây.Là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/muoi-nam-thuong-nho/81494/quyen-2-chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.