Hạ Tri Thư đau đến sức để bước đi cũng không có. Ngải Tử Du dìu cậu vào văn phòng nghỉ một lúc. Cả đường đều không nói chuyện, tình cảm khó miêu tả trong lòng Ngải Tử Du càng lúc càng mãnh liệt, hầu như anh đã nhận ra mình xong đời rồi.
Sắc mặt trắng bệch của Hạ Tri Thư gần như hoà làm một với ga trải giường của bệnh viên, mắt hơi thất thần, cả người đều mờ mịt. Ngải Tử Du rót cho cậu một cốc nước nóng: “Uống nước nhé?”
Hạ Tri Thư không cầm, một lát sau mới thấp giọng lẩm bẩm một câu: “Tôi hơi lạnh…”
Ngải Tử Du ngẩn người, anh không hay nghỉ tại đây, không có tấm thảm nào có thể đưa cho Hạ Tri Thư, chỉ đành đưa chiếc áo lông màu nâu nhạt dày nặng cho cậu.
Hạ Tri Thư gắt gao ôm lấy chiếc áo đó, vòng lông cáo mềm mại trên mũ kề sát gương mặt gầy gò của cậu, hiện ra vẻ đẹp bệnh tật yếu ớt.
“Trạng thái thân thể của cậu không tốt lắm, hãy nghĩ một chút về việc nằm viện đi.” Ngải Tử Du ngồi cạnh Hạ Tri Thư, nghĩ một lát mới mở miệng lần nữa: “… Bệnh này của cậu cũng không giấu nổi… Tốt nhất là nói cho người yêu người thân đi, tự mình gánh vác quá tủi thân.”
Hạ Tri Thư chậm rãi hồi thần, dung mạo nhã nhặn ôn hoà, tính cũng hướng nội. Cậu nhẹ nhàng lắc đầu: “Không vào viện đâu, có thể chịu được lúc nào hay lúc đó.”
Yêu một người đến tận cùng không phải có thể vì người ấy mà chết, mà là có thể vì người ấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/muoi-nam-yeu-anh-nhat/1910913/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.