Bọn chúng la lên một tiếng để gọi đồng bọn chạy lại nhặt lấy vũ khí rồi hò nhau lao vào tấn công tôi. Hít một hơi thật sâu, tôi rút thanh bokken đang giắt chéo đằng sau lưng ra rồi một mình lao vào cuồng sát kẻ thù. Đường kiếm tôi vung lên vun vút, đâm móc, chặt chém một cách điên cuồng. Bọn chúng cũng chống trả quyết liệt, tiếng bokken va đập vào kim loại kêu “keng” lên những tiếng đinh tai nhức óc. Tôi cố tình chăm vào đồ sát những thằng cầm mã tấu, dao rựa vì những loại như thế rất dễ lấy máu của đồng đội mình.
Tôi vừa chặt chém điên cuồng, vừa rủa thầm thằng ôn dịch kia tính toán sai… Lúc về nhất định tôi sẽ cho nó một trận.
Chiến đấu quyết liệt khoảng gần 10 phút thì tôi lại tiếp tục nghe thấy có tiếng xe bên ngoài chạy vào, thậm chí nghe có vẻ còn đông hơn lúc nãy rất nhiều lần.
“Không phải lại nữa chứ? má ơi con sắp phải làm mồi cho cá tại đây thật rồi!” Tôi lạnh hết sống lưng.
Cảm thấy mình đã không còn gì để mất nữa, tôi điên tiết, 2 mắt đỏ lên đầy gân máu, vung kiếm lên chém điên cuồng trong tuyệt vọng.
Người ta thường nói: “Đạo của samurai là sự tuyệt vọng, 10 người cũng không thể giết được một người như vậy.” Điều đó đã đúng với tôi. Trong truyệt vọng, từng động tác, từng nhát chém của tôi mất dần đi tính người, bản tính dã thú ngủ say trong tôi b aay giờ bùng lên như 1 quả bom nổ chậm. Tôi điên cuồng như một con quỷ khát máu. Tôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/muon-di-ha-dat-em-theo-da/976285/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.