Phần Na đã quay về, cô ấy từ Thượng Hải về nhà ăn tết, gặp Phần Na trong lần này, tôi đã cảm nhận được rất rõ sự thay đổi trong con người cô ấy. Phần Na đã hoàn toàn khác trước. Tôi không hiểu, rốt cục cái gì đã làm thay đổi cô ấy?
Hiểu Lối bảo không hiểu tại sao tôi lại mải miết bôn ba chạy ngược chạy xuôi như vậy, nếu không vì Bắc, thì sao tôi suốt ngày phải mò đi Trùng Khánh – một nơi mà người ở đó nói gì tôi cũng không hiểu nửa câu.
Khi tôi và Bắc nói tiếng Ngô – tiếng địa phương của chúng tôi, cô gái người Trùng Khánh – Lí Trác bảo, các cậu nói gì mà như chim hót vậy? Tôi và Bắc nhìn nhau giây lát rồi cả hai cùng cười như nắc nẻ.
Kỳ nghỉ đông đầu tiên sau khi vào đại học, tôi lại mò đến Trùng Khánh.
Đợt đó là tết nên lượng người đi lại rất đông, tôi và những người ra thành phố làm thuê phải chen lấn xô đẩy nhau trên tàu, khói thuốc lá mù tịt. Họ nói với nhau bằng đủ các loại tiếng địa phương của Trung Quốc, thỉnh thoảng lại bốc lên mùi hôi rất khó chịu. Không phải là tôi cố tình bôi nhọ nông dân đâu, lúc ở trên tàu, tôi cảm thấy mình như một con côn trùng không có chỗ nấp, bị chèn bẹp bất cứ lúc nào, có đi vệ sinh một lát cũng phải vất vả như trèo đèo lội suối, chỗ tiếp giáp giữa hai toa tàu, trên lối đi qua lại chỗ nào cũgn thấy toàn người là người, nhân viên phục vụ phải cố gắng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/muon-neo-duong-yeu/2241686/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.