Tối hôm qua khi Lý Duy Diệp đưa cô về có nói với cô rằng hôm nay anh có việc, có thể gọi điện cho cô muộn một chút. Tống Tiểu Tây nghĩ rằng muộn của anh là tầm mười giờ mười rưỡi, không ngờ anh lại gọi trước ba bốn giờ. Theo phản xạ cô nhìn trộm Giang Thừa Mạc, sắc mặt người này bình tĩnh, ánh mắt buông xuống quan sát bình trà đang pha trong tay, vẻ mặt thậm chí còn dịu dàng hơn so với ngày thường.
Một khi Giang Thừa Mạc có vẻ mặt dịu dàng, chính là biểu hiện của dông bão sắp tới. Nếu dùng bói toán để hình dung, có thể coi đó là điềm đại hung sắp xảy ra. Bây giờ nhìn anh có vẻ dễ chịu, nhưng trực giác mách bảo không giống nhau lắm. Tống Tiểu Tây lại liếc nhìn anh lần nữa mới đứng dậy đi cách đó không xa nghe điện thoại.
Giọng Lý Duy Diệp nói chuyện với cô luôn dịu dàng, khiến Tống Tiểu Tây tưởng tượng được khuôn mặt tươi cười của anh trước mắt. Anh giải thích hàng mục công việc đi công tác ngày hôm nay xong, rất nhanh phát hiện ra cô có vẻ không tập trung, nói: “Bên cạnh em có người à? Không phải anh làm phiền em chứ?”
“…”
Tống Tiểu Tây cảm thấy, hai người Lý Duy Diệp và Giang Thừa Mạc giống như luôn mang kính viễn vọng. Có thể quyết định thắng lợi sau cùng ở xa ngàn dặm, còn có thể thấu hiểu nội tâm của người khác. Hai người thông minh này tốt nhất không nên trêu chọc vào, mà hai người này dường như là băng với lửa. Tống Tiểu Tây cảm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/muon-noi-yeu-em/385801/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.