Thẩm Thanh Huyền lại nghĩ sang một kiểu khác, y quay đầu nhìn Cố Kiến Thâm: “Có phải bây giờ ngươi không thích ta?” Cho nên mới yêu cầu hắn lại thích y.
Lời này rõ là đang nghiêm túc nghiên cứu nhiệm vụ, song không hiểu sao Cố Kiến Thâm lại nghe ra ý làm nũng trong đó —— hắn cũng biết cách quăng đường cho mình lắm.
Cố Kiến Thâm ôm Thẩm Thanh Huyền, cười nói: “Thích mà, thích ngươi lắm ý.”
Thẩm Thanh Huyền hí hửng trong lòng rồi lại thấy giận hừng hực …
“Vậy phải làm sao bây giờ? Lẽ nào thật sự phải làm ngươi ghét ta?” Y nhìn Cố Kiến Thâm hỏi: “Ta phải làm gì mới khiến ngươi ghét đây?”
Cố Kiến Thâm mỉm cười: “Không có đâu.”
Vừa nói xong, Thẩm Thanh Huyền liền vả vô mặt hắn: “Chẳng hạn như ta kết làm đạo lữ với người khác?”
Cố Kiến Thâm: “…”
Sau một lúc lâu, hắn dùng sức ôm y, thâm trầm nói: “Vậy đời này ngươi đừng hòng phi thăng.”
Thẩm Thanh Huyền: “…” Hình như vừa nói lời không nên nói.
Cố Kiến Thâm cũng chỉ giận một lúc rồi thôi, đảo mắt liền dỗ dành y: “Nhiệm vụ này vẫn có thể làm.”
Thẩm Thanh Huyền vội vã nhìn về phía hắn: “Làm thế nào?”
Cố Kiến Thâm nói: “Đến nhân gian tìm một cơ thể, ta niêm phong ký ức của mình là có thể lần nữa thích ngươi.”
Có lý! Thẩm Thanh Huyền lập tức mừng tít mắt: “Bệ hạ thật là lợi hại!”
Hắn càng muốn nghe y nói câu này trên giường cơ, ngặt nỗi trước mắt vẫn phải đi từ từ, cho Thẩm Thanh Huyền cơ hội hiểu rõ thế nào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/muon-phi-thang-thi-yeu-di/232220/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.