Chờ hai người ngọt ngào xong mới có thời gian xem xét ngọc giản, thế rồi nhìn thấy nhiệm vụ mới.
Ghen?
Làm Thẩm Thanh Huyền ghen?
Vì sao không phải ngược lại? Cố Kiến Thâm ngẫm lại bản thân không có gì cũng ăn giấm bậy bạ … ờm … mấy trăm nhiệm vụ có thể hoàn thành dễ như bỡn.
Thẩm Thanh Huyền cũng thấy, y im lặng một lúc, lấy ngọc giản trắng ra, lại hỏi Cố Kiến Thâm: “Có phải nhiệm vụ của ngươi là ghen vì ta không?”
Dựa theo lý luận qua lại thì đúng là thế, cơ mà lúc Cố Kiến Thâm móc ra, Thẩm Thanh Huyền sửng sốt.
“Vì sao cả hai đều bắt ta ghen?”
Cố Kiến Thâm sao có thể không biết xấu hổ vạch trần bản thân lúc nào cũng tùy tiện ăn cả tấn giấm chua, chỉ bảo: “Không rõ.”
Thẩm Thanh Huyền nhíu đôi mày xinh đẹp, nói: “Vậy cũng tốt, hai nhiệm vụ có thể làm cùng lúc, nếu làm ngươi ghen phải tốn thêm sức rồi.”
Huynh đệ ngọc giản rất muốn hô to một tiếng: Không … không tốn sức đâu, đó còn là chuyện cỏn con rất dễ hoàn thành.
Cố Kiến Thâm vô cùng không biết xấu hổ mà nói: “Có lý.”
Thẩm Thanh Huyền thế mà nghiêm túc lo âu: “Rốt cục nên ghen thế nào?”
Cố Kiến Thâm cũng ra vẻ trầm tư, băn khoăn hết sức.
Thẩm Thanh Huyền chợt ngẩng đầu nhìn hắn: “Hay là buổi tối ngươi làm khoai tây thái sợi chua ngọt cho ta đi?”
Cố Kiến Thâm bật cười: “Nếu em muốn ăn có thể thử xem.”
Thẩm Thanh Huyền lí nhí: “Ta ghét nhất ăn chua.”
Nét cười của Cố Kiến Thâm càng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/muon-phi-thang-thi-yeu-di/232391/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.