Hôm nay Thẩm Thanh Huyền được về sớm, nhưng thiếu niên nhà y vẫn chưa về.
Chu Trì gửi tin nhắn cho y: “Đừng lo, Tiểu Thâm thông minh như thế nhất định sẽ thi tốt.”
Thẩm Thanh Huyền mà lo á? Thi tốt nghiệp tiểu học thôi mà, sao có thể làm khó Đế tôn Tâm Vực?
Hmm … nghe có vẻ khá kỳ quặc, tại sao Đế tôn Tâm Vực phải tham gia kỳ thi tốt nghiệp tiểu học?
Nếu tin này bị tuồn ra, đảm bảo có thể vinh quang đứng đầu đề ở Thiên Đạo lẫn Tâm Vực, náo nhiệt suốt mấy ngàn năm.
Thẩm Thanh Huyền vừa nghĩ đã thấy buồn cười, không khỏi cong môi, lúc này dưới lầu truyền đến tiếng bước chân.
Cố Kiến Thâm đã về.
Thiếu niên mười hai — mười ba tuổi đã trút đi vẻ non nớt, trở nên tuấn tú cao gầy.
Hòa vào thể xác này hơn mười năm, linh hồn Cố Kiến Thâm đã gần như dung hợp hoàn toàn.
Thẩm Thanh Huyền đứng trên lầu nhìn, bên môi vẫn treo ý cười không cách nào kìm nén.
Y nhìn hắn như thấy được thiếu niên Cố Kiến Thâm ở Vạn Pháp tông — người đã tương ngộ, kết duyên với y rồi lại vì mệnh số mà xa nhau.
Người ấy là mối tình đầu của Thẩm Thanh Huyền, là tình cảm chân thành mà y đã vất vả chờ đợi suốt trăm triệu năm mới tìm lại được.
Nhận ra ánh mắt của y, Cố Kiến Thâm ngửa đầu, đôi ngươi đen láy đối diện với y.
Thẩm Thanh Huyền thu lại cảm xúc trong mắt, dịu giọng hỏi: “Sao rồi?”
Cố Kiến Thâm ngẩn ra thấy rõ, nhưng rồi cúi đầu thật
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/muon-phi-thang-thi-yeu-di/232471/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.