Cánh tay y dán sát vào tay của hắn, da thịt hơi lạnh tựa như một lớp tuyết mỏng, Cố Kiến Thâm rất sợ nhiệt độ tay mình sẽ nóng hóa y.
Thẩm Thanh Huyền thấy hắn như thế thầm buồn cười, nhưng mặt vẫn tỏ ra không hay biết rồi hỏi: “Con nóng hả? Tay nóng hổi luôn này.”
Tim Cố Kiến Thâm càng nóng hơn, dường như nó đã biến thành thái dương nơi chân trời, nóng đến mức suýt làm bốc hơi tất cả huyết dịch trong hắn.
Hắn không muốn thất thố, bèn rút tay lại: “Không có gì, con không sao.”
Thẩm Thanh Huyền lại để tay mình dán sát vào tay hắn, cười nói: “Tay bố lạnh, giải nhiệt cho con này.”
Thế này làm sao giải nhiệt? Đây rõ ràng là lửa cháy thêm dầu! Thấy Cố Kiến Thâm dại mặt ra mà Thẩm Thanh Huyền vui quá chừng, rất muốn quay lại để sau này về Tâm Vực cho Cố lưu manh xem trăm lần.
Tên phim Thẩm Thanh Huyền cũng nghĩ xong rồi, gọi là – lịch sử ngây thơ của lão lưu manh.
Thẩm Thanh Huyền cố gắng ép mình không cười ra tiếng, may mà Cố Kiến Thâm không để ý nên không thấy ý trêu tức trong mắt y.
“Đi thôi.” Thẩm Thanh Huyền giục hắn, “Đi ăn cơm.”
Hai người vào nhà ăn, nhân viên phục vụ từng gặp Thẩm Thanh Huyền, thấy y đột nhiên dẫn theo một cậu đẹp trai, còn có cử chỉ thân thiết như thế, không khỏi giật nảy mình.
Chẳng qua họ được rèn luyện rất tốt, nhìn không chớp mắt, không hề biểu lộ ra gì.
Cố Kiến Thâm rốt cục phục hồi tinh thần, hắn không kịp nghĩ nhiều,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/muon-phi-thang-thi-yeu-di/232477/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.