Xã hội hiện đại, tài nguyên thiếu hụt nghiêm trọng, nếu như dưới tình huống này, có người nào đó không dùng tài nguyên —— vậy đơn giản chính là lừa bịp trong lừa bịp. Mặc dù không học kinh tế, nhưng Tiểu Huệ vẫn có thể xem toàn cục xã hội, vì vậy cô liền định đem phòng vốn cho bọn Đồng Tiếu Tiếu thuê đem đi cho thuê.
Quả Táo Quân ngồi ở chỗ cách Tiểu Huệ một đoạn lớn, chê cười nhìn cô đang bận viết quảng cáo cho thuê phòng: "Tôi nói nè Tiểu Huệ, cậu không sợ lại tìm tới một cặp cực phẩm giống như Đồng Tiếu Tiếu và Tôn Ứng Hạo sao? Lại nói, nhà này hai chúng ta ở không phải càng rộng rãi hơn sao?"
Tiểu Huệ cười rực rỡ: "Nếu cậu nguyện ý gánh vác gấp hai lần tiền thuê phòng, vậy tôi sẽ không tìm."
Trong nháy mắt, Quả Táo Quân không nói, ở khu vực vàng thuê một phòng ốc quả thực là giá trên trời, may mà Tiểu Huệ nhân từ, tiền thuê phòng của cô rẻ hơn không ít so với bên ngoài. Chỉ là nói tới chỗ này, Quả Táo Quân có lời: "Đúng rồi, Tiểu Huệ, tôi vẫn không hiểu, cậu tuổi còn trẻ như vậy tại sao có thể có một tòa phòng ốc?"
Tiểu Huệ ngừng bút một chút: "Ba tôi cho, nguồn gốc chi tiêu của tôi đó."
Quả Táo Quân hiển nhiên cũng cảm thấy không khí không đúng lắm, vì vậy cậu thông minh không nói. Đồng thời giúp một tay bằng cách liên lạc với bạn bè mình biết, hỏi bọn họ có muốn thuê phòng hay không.
Kết quả bận việc một lát, vẫn lại là Tiểu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/muon-phong-roi-len-giuong/2240256/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.