Đêm qua, Thẩm Tinh Yểu còn dặn dò Marine và mấy người mẫu nghỉ ngơi sớm, thế mà chính cô lại quậy đến nửa đêm. Đồng hồ báo thức đặt 5 giờ sáng, gần như vừa reo, cô đã mở mắt. Mắt còn chưa kịp thích ứng với bóng tối, thứ đầu tiên xộc vào mũi là mùi hương gỗ mun quen thuộc, một mùi hương khiến cô vô cùng an tâm. Cả người được ôm trọn trong vòng tay ấm áp, rắn chắc. Bất chợt, cánh tay đặt trên vai cô khẽ động, rồi anh cẩn thận ngồi dậy, vươn dài tay tắt chiếc đồng hồ báo thức vẫn đang “tít tít” kêu.
Sau khi anh nằm xuống lại, Thẩm Tinh Yểu khẽ lên tiếng: “Ngụy Kính Nhất?”
Giọng Ngụy Kính Nhất vang lên từ trên đỉnh đầu, mang theo chút khàn khàn của người vừa tỉnh ngủ: “Anh đây, tỉnh rồi à?”
Thẩm Tinh Yểu khẽ “Ừm” một tiếng, rồi rúc sâu hơn vào hõm vai anh, cánh tay ôm eo anh siết chặt. Ngụy Kính Nhất ôm trọn cô vào lòng, bàn tay ấm áp cách một lớp áo ngủ mỏng nhẹ nhàng vu,ốt v.e lưng cô, “Sắp phải dậy rồi.”
“Vâng, mệt quá đi.” Thẩm Tinh Yểu làm nũng.
Ngụy Kính Nhất khẽ cười không thành tiếng, cúi đầu hôn lên đ.ỉnh tóc cô, “Chỉ một lần thôi.”
Thẩm Tinh Yểu ngơ ngác, “Cái gì chỉ một lần?” “Đêm qua.”
Thẩm Tinh Yểu nhíu mày suy nghĩ một chút, vài giây sau đã hiểu ra lời anh nói, vung nắm tay đấm nhẹ anh một cái, “Kệ anh.” Nói rồi kéo tay anh ra, sau đó vén chăn đứng dậy.
Ngụy Kính Nhất: “Tối qua em đâu có như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/muon-van-cung-chieu-tong-cuu-can/2795565/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.