"Chẳng lẽ em thật sự không nhìn ra, cậu ta thích em sao?"
Tôi bị lời của Lê Diệu Phàm làm cho sợ ngây người, cảm giác đầu tiên chính là cảm thấy anh ta đang đùa tôi, tức giận nói: "Anh đùa giỡn cái gì vậy, tiểu Kiệt và tôi thân như chị em, sao có thể thích tôi? Anh không nên nói lung tung!"
Lê Diệu Phàm nhíu mày: "Nếu không phải vì thích em, cậu ta có ba lần bốn lượt đi tìm em? Sẽ vì em mà liều mạng với anh? Sẽ vừa thấy em liền bỏ rơi vị hôn thê? Nhưng anh nghĩ không ra, có người đàn ông nào sẽ xuất phát từ tình chị em không hề huyết thống, vì một người phụ nữ mà làm việc này."
"Không có khả năng!" Tôi liều mạng lắc đầu: "Tiểu Kiệt vì coi tôi là chị gái, cho nên mới muốn bảo vệ tôi, căn bản không phải như anh nghĩ. Từ nhỏ anh không có anh chị em, sao có thể biết được cảm giác này?"
"Anh quả thực không thể hiểu được cái gọi là tình chị em của em." Lê Diệu Phàm cười lạnh một tiếng: "Nhưng em đừng quên, các em cũng không phải là chị em ruột. Chẳng lẽ em thật sự cho rằng cậu ta đối xử với em chỉ đơn giản là tình chị em như vậy sao?"
Mặc dù không dám tin, nhưng lời của Lê Diệu Phàm vẫn khiến tôi sinh ra một tia dao động.
Tôi không khỏi nghĩ tới nhìn ánh mắt Hạ Tư Kiệt vừa tôi, ánh mắt do dự, kiềm chế, tràn ngập mâu thuẫn đó, thật giống như đêm đó lúc tôi ép hỏi Lê Diệu Phàm ở vũ hội.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/muon-van-vi-sao-ruc-ro/51689/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.