Đêm khuya tĩnh mịch, đại hoàng tử được chính Đàm Viên Sơ đưa về Hoàng Tử Sở.
Tại Chử Án cung.
Sau khi Vân Tự trở về điện phụ, tiểu hoàng tử vẫn ngủ say, không hề có dấu hiệu tỉnh giấc. Trong điện yên ắng đến mức không một tiếng động. Gió lay động bóng cây ngoài cửa sổ. Thu Viện ngẩng đầu nhìn nương nương, khẽ hỏi:
"Nương nương làm vậy, không sợ Hoàng Thượng nổi giận sao?"
Lúc nãy nương nương xoay người rời đi, rõ ràng là muốn cho mọi người biết cảm xúc của nàng, nhưng đối phương không phải phi tần hậu cung, mà là đại hoàng tử.
Thu Viện lo lắng Hoàng Thượng sẽ sinh nghi.
Vân Tự rũ mắt xuống, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt tiểu hoàng tử, động tác dịu dàng đến khó tin. Dường như người như nàng, sau khi sinh hạ hài tử cũng không khỏi trở nên mềm lòng.
Thu Viện nghe thấy nương nương khẽ nói: "Thu Viện, hiện tại ta không thể mạo hiểm."
Một khi có ràng buộc cũng sẽ có nhược điểm, dễ dàng trở nên yếu đuối.
Vân Tự ngước mắt nhìn ra bóng đêm ngoài cửa sổ. Nàng rất rõ ràng, ngay từ đầu nàng dựa vào điều gì để có được sự thương tiếc của Đàm Viên Sơ.
Bởi vì nàng không có gì cả, chỉ có Đàm Viên Sơ.
Hiện giờ đại hoàng tử cũng giống như nàng lúc trước.
Đàm Viên Sơ tự tay xé bỏ chiếc ô của đại hoàng tử, nhưng hắn lại không thể không trở thành chỗ dựa mới cho đại hoàng tử
Vân Tự khẽ nói: "Người ta khi thương tiếc ai đó, luôn dễ dàng bị lay động."
Đàm Viên Sơ thương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/muu-cau-thuong-vi-oc-li-dich-tinh-tinh/2260272/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.