Khoảng thời gian hai năm này thực ra cũng không làm đoạn ký ức này mờ nhạt đi, bây giờ hồi tưởng lại, Bùi Nam Yên vẫn nhớ rõ Tống Miễn làm thế nào để chỉnh sửa tư thế của mình cho thẳng lại, làm sao để chọn cho cậu một cây cung phù hợp, hay cách hắn chịu trách nhiệm giảng dạy cho cậu khi động tác cơ bản cậu còn không thuần thục mà vẫn muốn thử bắn cung.
Có lẽ bởi vì lúc đó cậu còn chưa phân hóa giới tính, thoạt nhìn so với người bình thường nhỏ con hơn rất nhiều, cho nên Tống Miễn coi cậu là một thằng nhóc bốc đồng, chắc cũng cảm thấy cậu ồn ào, nhưng cuối cùng vẫn tốt tính ở bên dạy dỗ cậu.
Bùi Nam Yên bây giờ vẫn nhớ rõ cảnh tượng mình dựa lưng vào ngực Tống Miễn để bắn cung, vẫn như cũ cảm thấy Tống Miễn bao lấy tay cậu, cùng nhau bắn ra mũi tên, tựa như đi đến nửa đường thì rẽ, sau đó bắn vào tấm bia trong lòng Bùi Nam Yên, mỗi lần đều bắn trúng hồng tâm.
Mà lúc đó ngay cả tên Tống Miễn cậu còn chẳng biết.
Bùi Nam Yên xưa nay đối với bất kỳ loại giải trí nào đều là ba phút nhiệt độ, chính là chơi một lúc là mất hứng. Bùi Đông Dư vốn cho là cậu đi tập một ngày sẽ ngại mệt mà bỏ cuộc, không nghĩ rằng đến ngày thứ ba, Bùi Nam Yên vẫn nhiệt tình như vậy, thái độ khác thường thực sự khiến Bùi Đông Dư khó có thể tin nổi.
Nhưng mà Bùi Nam Yên ở nhà nghỉ ngơi hai tuần, một lần nữa đến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/muu-do-da-lau/296917/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.