Khi Lâm Tư Huyền đứng dậy thì thấy vô cùng chóng mặt, không biết là do thiếu máu hay là sức ảnh hưởng từ câu nói vừa rồi.
– Anh nghiêm túc đấy à? – Cậu hỏi.
Biểu cảm của Trần Ký lạnh lùng trước sau như một:
– Cậu thấy tôi giỡn bao giờ chưa?
– Tại sao? – Lâm Tư Huyền vô thức hỏi – Lẽ ra anh…
Lẽ ra anh không phải người làm những chuyện này? Một người ba mươi tuổi có địa vị rồi, ai mà biết được. Lẽ ra anh thích người khác rồi? Có khi tối nay cãi nhau nên kích động thì sao. Lẽ ra có đầy người chịu làm chuyện này, tại sao lại hỏi tôi?
– Không tại sao cả, tôi là một đồng tính nam bình thường có nhu cầu, không ai lại từ chối cuộc sống tì.nh d.ục không phải chịu trách nhiệm cả, chỉ là đôi khi không vượt qua được rào cản đạo đức trong lòng. – Dường như Trần Ký thấu tỏ hồ nghi trong cậu – Trước mặt cậu thì tôi không có cảm giác tội lỗi.
– Vậy ư? – Lâm Tư Huyền nói – Nhưng anh ghét tôi lắm mà, làm mấy chuyện này anh không thấy ghê tởm sao?
– Ăn uống và t.ình d.ục là bản năng con người, ở trên giường là chuyện khác chứ. – Khi Trần Ký nói mấy lời này, mặt anh chẳng hề biến sắc – Chí ít thì người như cậu hẳn có kỹ thuật tốt lắm.
Lâm Tư Huyền đang cố gắng mỉm cười, nhưng không cảm giác được mình có đang cười hay không:
– Đây có tính là lời khen không?
– Cậu muốn hiểu thế nào thì hiểu. – Trần
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/muu-sat-hoang-hon-chiet-chau/2747624/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.