Cũng giống như không thích ngồi xe chạy với tốc độ cao, Lâm Tư Huyền cũng rất ghét đi máy bay. Mỗi khi máy bay lao đi trên đường băng là dây thần kinh của cậu bắt đầu căng cứng. Đặc biệt là vào mùa đông gió to, máy bay rung lắc suốt thời gian cất cánh, cậu càng ngồi không yên.
Nỗi căng thẳng si.nh lý cậu không tài nào che giấu được đã bị Lã Như Thanh nhìn thấy. Bà hơi nhăn nhó:
– Con căng thẳng à? Còn chưa thi đã sợ rúm ró vậy rồi, còn ra thể thống gì nữa?
Thấy Lâm Tư Huyền không đáp lời, bà tiếp tục nói:
– Con có biết kỳ thi này quan trọng thế nào không? Con không được phép để xảy ra bất kỳ sơ sót nào, mau lấy lại tinh thần đi.
Lâm Tư Huyền cố gắng thả lỏng bản thân:
– Mẹ nghĩ nhiều rồi, con dậy sớm quá nên thấy hơi khó chịu thôi.
Theo một nghĩa nào đó thì đây cũng được coi như là lần đầu tiên Lâm Tư Huyền cùng bố mẹ đi chơi xa. Cậu không có gì bất ngờ khi Lã Như Thanh đi cùng, vì cậu là món hàng trưng bày quan trọng nhất trong tủ kính của bà, bây giờ chính là thời khắc mấu chốt để định giá cậu, đương nhiên Lã Như Thanh không yên tâm để cậu đi một mình.
Cũng may Lã Như Thanh chỉ đi cùng cậu hai ngày đầu, sau đó thì bà có vài cuộc hẹn dùng bữa. Lúc làm thủ tục ở quầy lễ tân khách sạn, Lâm Tư Huyền thấy bà đăng ký hai phòng thì yên tâm hơn một chút. Từ khi cậu có ký ức tới
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/muu-sat-hoang-hon-chiet-chau/2747627/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.