Cô tên là Điền Tiểu Mạch.
Bố của cô là Điền Việt Tiến, là một nhân viên cảnh sát đã năm mươi tám tuổi, vì cứu một đứa bé bị bắt cóc nên ông đã nhảy xuống con sông Hoàng Phố lạnh thấu xương, lúc ông cứu được đứa bé cũng là lúc ông chẳng may chết đuối.
Buổi sáng hôm nay, Tiểu Mạch nhìn thấy thi hài của bố ở Sở Công an. Mặc dù đã được rửa sạch bùn đất, ông vẫn bị nước sông làm cho phù nề. Cô ôm bố khóc đến hai tiếng đồng hồ, đến khi thi hài ông được đưa ra xe để đưa đến nhà tang lễ. Lãnh đạo thành phố kêu gọi toàn bộ lực lượng công an, kiểm sát và tòa án trong thành phố học tập tấm gương anh dũng của bố cô, và sẽ báo cáo Bộ công an truy tặng ông danh hiệu liệt sĩ.
Tiểu Mạch xin công ty cho nghỉ mấy ngày để lo việc hậu sự, trăm công nghìn việc đều dồn hết vào đôi vai của cô, họ hàng thân thích trốn đâu hết, may mà còn có một nhóm cảnh sát già đến giúp cô bài trí linh đường.
Bận rộn mãi đến mười giờ đêm, trong nhà chỉ còn mỗi mình cô khóc than, cô ngắm nhìn di ảnh của bố hỏi: “Bố, tại sao bố lại nhảy xuống sông Hoàng Phố chứ? Bố đã là anh hùng giống như mong ước, còn con chỉ còn lại có một mình.”
Tiểu Mạch lại nói câu “xin lỗi”, cô lấy di ảnh của mẹ từ trong tủ ra, giờ thì họ có thể đoàn tụ ở trên thiên đường được rồi.
Cô bước vào phòng của bố, trên bàn làm việc của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/muu-sat-tuoi-xuan/390053/quyen-2-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.