Thật ra trong đêm yến tiệc đó, Liêu đại nhân không hề dán mắt vào Tô Nam Thừa nữa.Suy cho cùng Tô Nam Thừa cũng chỉ là một quan nhỏ mà thôi, luôn dán mắt vào thì còn gì thú vị nữa.Ngày hôm sau, mọi người đều được tiếp thu kiến thức về cách hành sự của Liêu đại nhân.Chỉ một chữ thôi: Lấy quyền đè người.Chức quan của ông ta đủ cao rồi, nhưng rất nhiều chuyện của chính Hiển Châu này, ông ta không hề biết rõ.Ông ta nghiêm lệnh Diêu thái thú đưa toàn bộ sổ sách của Hiển Châu trong năm năm qua tới.
Liêu đại nhân tự mình dẫn theo một đoàn người, bắt đầu tra xét kỹ lưỡng.Hơn nữa, bắt đầu từ Diêu thái thú, từng người một sẽ bị thẩm vấn từ ngay hôm nay.Cái dáng vẻ thẩm vấn này quả nhiên đã mạo phạm tới người khác.Mấy người Mã đại nhân đều lo lắng muốn chết, đây là tới hỗ trợ hay tới làm hỏng việc thế?Ông ta vội vàng sai người đi truyền lời cho Thái tử, hơn hai canh giờ sau, tên được phái đi truyền tin đã bị thuộc hạ của Liêu đại nhân bắt về.Không chút khách khí ném người sang bên cạnh Mã đại nhân: “Đại nhân nói lần đầu phát hiện nên không phạt.
Trong lúc nghiêm tra, không kẻ nào được phép rời khỏi Hiển Châu.”Mã đại nhân giận dữ: “Chúng ta phụng mệnh tới Hiển Châu giải quyết công việc, sao lại không thể rời đi? Đây là có ý gì?”“Phụng mệnh?” Người nọ cười lạnh một tiếng: “Có mệnh lệnh gì hơn được hoàng mệnh chứ? Mã đại nhân chẳng lẽ muốn kháng chỉ sao?”Mã đại nhân thót tim: “Thần không dám.”Người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/muu-thien-ha/860613/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.