"A Vũ, sau này chúng ta không sinh nữa."
Ta không còn sức nói nhảm với hắn.
Đợi con gái được tắm rửa sạch sẽ bế đến trước mặt, hắn nhìn con gái trắng trẻo đáng yêu, đột nhiên nói với ta: "A Vũ, hôm đó ta thật sự rất sợ."
Ta nghi hoặc nhìn hắn.
Hắn vẫn còn sợ hãi nói: "Ta thật sự sợ nàng đồng ý với Văn Huệ đế, bỏ đứa con của chúng ta, sau đó rời đi cùng hắn."
Ta nhìn hắn, chậm rãi nói: "Ân Thôi, thật ra ta cũng rất sợ. Lúc đó trong lòng ta mơ hồ nghi ngờ "Phạm Nhiên" đó, cho nên không đồng ý ngay với hắn. Lúc đó ta đang đánh cược với bản thân mình, may mà, ta đã cược đúng."
May mà, giang sơn, nhật nguyệt, đều đứng về phía ta.
Một đời yêu hận, cuối cùng đổi lấy một đời yêu hận.
Ngoại truyện Ân Thôi
Trong mắt thê tử Phương Vũ của ta, ta là gian thần Ân Diêm La bị vạn người mắng nhiếc.
Từ khi đồng ý gả cho ta, sự yêu thích của nàng dành cho ta đều là giả vờ.
Nàng không biết, chúng ta đã từng gặp nhau ở Dự Châu.
Khi đó, ta đang du học ở Dự Châu.
Trên đường đến núi Văn Phong bái kiến một vị cao nhân ẩn sĩ, đột nhiên trời đổ mưa to.
Chỉ là bị dính mưa thì không sao, nhưng con lừa ta cưỡi đột nhiên nổi điên, nhảy vào một vũng bùn cực lớn.
Trong vũng toàn là bùn vàng, dù ta lập tức bay người ra ngoài, cả người cũng đã bị bùn bao phủ.
Người đã thành ra như vậy rồi, còn cần tìm chỗ trú
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/muu-tinh-mot-doi-xuan-bat-tri-dao/1343200/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.