Lê Mạn ngồi trên xe lừa trở về nhà, lòng dần dần bình tĩnh lại.
Đối với chuyện vừa rồi, nàng nghĩ, có thể là do tính chiếm hữu của người đàn ông nổi lên, dù sao diện mạo hiện tại của nàng rất ổn, ở nhà giàu cũng là vượt bậc, ở nơi nông thôn này, lại càng có vẻ không tầm thường.
Có lẽ cảm thấy nàng là một thôn phụ bình thường, không dám công khai việc này ra ngoài, vì vậy mới dám biểu hiện trắng trợn, bị từ chối cũng không có tổn thất gì.
Ấn tượng trước kia với ông chủ hàng vải cũng không tệ lắm, hiện tại lại thấp đến tận cùng, nam nhân như vậy, có thể không để ý lễ nghĩa liêm sỉ đối với một người phụ nữ đã có chồng tâm tư như vậy cũng biểu lộ ra, có thể thấy được bản thân cũng không phải người có nhân phẩm đoan chính, người như vậy sau này tuyệt đối không thể giao thiệp nữa.
Sau khi nghĩ xong, Lê Mạn ném chuyện này ra sau đầu.
Bây giờ trong lúc vô tình nàng nghĩ ra một chủ ý khá hay.
Nàng nghĩ đến việc làm thế nào giúp Mai Tử và Thiết Tử.
Lê Mạn nói về phía Mai Tử và Thiết Tử: "Mai Tử, Thiết Tử, ta nghĩ ra cách này, sau này các muội có thể không cần dựa vào săn thú để kiếm sống nữa."
Đôi mắt của Mai Tử và Thiết Tử sáng lên, đặc biệt là Mai Tử, vội vàng hỏi: "Tẩu, cách gì? Mau nói đi.”
Lê Mạn cũng không đả mã hổ nhãn (giả vờ ngớ ngẩn để lừa đảo),trực tiếp nói biện pháp vừa nghĩ ra,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/my-dung-su-xuyen-qua-lam-nong-phu-lam-giau-nuoi-con/1747057/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.