Giang Lạc Ngạn cũng cảm thấy rất tức giận, hắn cũng không ưa Nhiếp chính vương, đương nhiên cũng không muốn tỷ tỷ thân thiết với hắn ta.
"Cha đừng tức giận hại thân, con đi gặp Nhiếp chính vương đó." Giang Lạc Ngạn trẻ tuổi khí thịnh, nghe xong liền xoay người muốn cưỡi ngựa tới Nhiếp Chính Vương phủ, "Thuận tiện xem tình hình tỷ tỷ thế nào."
Trấn Quốc Hầu ngăn con trai lại: "Hôm nay tạm thời đừng đi, Thịnh Quyết ở trên triều bị một bụng tức, đang không biết trút giận vào đâu, nếu con đến Nhiếp Chính Vương phủ gây chuyện, không chừng lại đụng phải họng s.ú.n.g của hắn, hắn ta tính tình nóng nảy, lúc tâm trạng không tốt rất dễ nổi đóa lên đấy."
Giang Lạc Ngạn kích động: "Vậy phải làm sao? Nếu tỷ tỷ bị ủy khuất..."
"Không sao." Trấn Quốc Hầu giơ tay lên, ấn mu bàn tay con trai xuống, "Phụ thân còn có cách, Hứa Lập tiên sinh ở Vương phủ là người hiểu chuyện, không bằng quang minh chính đại nhờ ông ấy mang một phong thư cho Lạc Dao, ông ấy nhất định có cách đưa tận tay đến chỗ Lạc Dao."
Giang Lạc Dao lại hỏi: "Nhưng Hứa Lập là tâm phúc của Nhiếp Chính Vương, thật sự sẽ giúp chúng ta sao? Ông ấy không sợ Nhiếp Chính Vương nghi ngờ à?"
"Sẽ không." Trấn Quốc Hầu nói, "Hứa Lập trung thành với chủ, tự nhiên sẽ không phản bội Nhiếp Chính Vương, nhưng bổn hầu cho rằng, chỉ cần ông ấy bằng lòng khuyên Nhiếp Chính Vương một chút, Thịnh Quyết nói không chừng sẽ nới lỏng, để Lạc Dao xem thư... Lạc Dao thông minh như vậy, nếu thật
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/my-nhan-benh-tat-duoc-nhiep-chinh-vuong-nuong-chieu/358651/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.