Thẩm Úc vội ngồi dậy khỏi lòng ngực của Thương Quân Lẫm, bầu không khí kiều diễm cũng vì những lời này mà biến mất trong nháy mắt, y nhìn Thương Quân Lẫm mà trong mắt vẫn còn chút hoang mang: "Sao lại còn có người chứ?"
Thương Quân Lẫm giữ cho Thẩm Úc đứng vững đã rồi mới đứng dậy sửa sang lại quần áo của mình một chút: "Để trẫm đi xem thử."
Mạnh công công đang chờ ở bên ngoài, Thương Quân Lẫm khoác thêm áo ngoài vào xong là vội đi ra: "Sao lại như thế?"
"Đội trưởng của đội cấm vệ quân đã đứng chờ bệ hạ ở bên ngoài rồi, xin bệ hạ đi phía này." Cụ thể thế nào thì Mạnh công công cũng không rõ lắm nhưng ông biết không thể để việc này chậm trễ được nên cũng vội dẫn đường cho Thương Quân Lẫm.
Hiện giờ vẫn còn là buổi sáng, ngày thượng thì chừng này Thẩm Úc thậm chí còn chưa thức dậy, sau khi Thương Quân Lẫm rời đi thì y cũng không ngủ lại được nữa nên đành kêu Mộ Tịch đưa đồ ăn sáng tiến vào.
Lúc ăn một mình thì thường thường Thẩm Úc sẽ ăn nhanh hơn bình thường rất nhiều, hơn nữa y cũng sẽ không kén ăn nên cũng chỉ ăn bậy một ít để lấp đầy bụng.
Bên ngoài tuyết đã ngừng rơi, Thương Quân Lẫm vẫn chưa trở lại nên chắc chuyện lần này cũng không hề nhỏ.
"Mộ Tịch, ngươi đi hỏi thăm những người bên ngoài xem gần đây kinh thành có chuyện gì khác thường hay không."
"Vâng ạ."
Người được Thẩm Úc cho sống ở thôn trang hiện tại đã được huấn luyện một năm rồi,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/my-nhan-benh-tat-khong-lam-the-than/2396752/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.