Bàn tay đang cầm chén trà của Thẩm Úc khẽ khựng lại, đột nhiên y phát hiện hình như mọi chuyện đều đúng như lời Thương Quân Lẫm. Từ khi y vào cung đến nay tất cả mọi chuyện y làm đều không phải chịu chút hạn chế nào, thậm chí là cả chuyện của triều đình, chỉ cần y nói ra thì Thương Quân Lẫm sẽ thực hiện nó.
Trong lòng y dâng lên một cảm giác khác thường, cảm giác nóng ấm ê ẩm truyền đến, y mượn động tác uống trà để che đi biểu cảm khác thường trong chớp mắt của mình.
"Là Nghiêm mỗ suy xét không chu toàn, Nghiêm mỗ tự phạt một ly, lấy rượu bồi tội." Trên mặt Nghiêm Tranh hiện lên một tia mất tự nhiên, hắn cầm lấy bầu rượu rồi tự rót cho mình một ly, uống một hơi cạn sạch.
"Lâm......" Nghiêm Tranh cảm thấy rất phức tạp, hắn không thể gọi ra hai chữ phu nhân khi nhìn thấy thanh niên vừa nhẹ nhàng lại vừa phong độ kia. (Họ giả của TU là Dư, nhưng họ giả của TQL là Lâm, mà TU là phu nhân của TQL=>gọi TU là Lâm phu nhân=)))
"Dư," Thương Quân Lẫm lấy đũa gắp cho Thẩm Úc một miếng cá, "Ngươi cứ gọi y là Dư công tử là được."
"Dư công tử."
Trong các bữa tiệc đãi khách như thế này
Nghiêm Tranh thường rất hào phóng, lúc này đây, những món hắn gọi đều là những món nổi tiếng của Nghênh Tinh Lâu, một bàn này chắc cũng tốn không ít tiền.
Vừa vào ngồi nên Nghiêm Tranh cũng không nhắc đến chuyện chính ngay, mà Thẩm Úc cũng không vội nên chờ khi cả hai bên đã
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/my-nhan-benh-tat-khong-lam-the-than/2396983/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.