Biên dịch : Yên Hy
Yến Cửu cuộn trong chăn ngủ một đêm, Tư Việt dựa vào đầu giường nhìn cậu một đêm.
Từ lúc Yến Cửu gặp tai nạn xe, hắn đã có thói quen như vậy vượt qua đêm tối, hoặc nằm sấp, hoặc dựa ngồi bên mép giường Yến Cửu, sợ sẽ bỏ lỡ khoảnh khắc người thương mở mắt.
Hôm trước có thể cùng Yến Cửu chung chăn gối đi vào giấc ngủ, đã là điều may mắn Tư Việt muốn từ lâu.
Hắn căn bản không nỡ nhắm mắt.
Sắc trời sáng lên, nắng sớm vàng nhạt xuyên qua cửa sổ sát đất trong vắt, dừng trên mặt Yến Cửu, nhiễm lên lông mi mảnh dài đen nhánh của cậu một tầng sáng mông lung.
Yến Cửu thích được ánh nắng ấm áp chiếu lên người, bởi vậy từ nhỏ đã dưỡng thành thói quen ngủ chỉ kéo một nửa bức màn, từ lúc Tư Việt ở bên cậu, cũng chậm rãi thích ứng thói quen này.
Tư Việt rũ mắt nhìn khuôn mặt đoan trang trên gối, dù nhìn thế nào cũng không thấy đủ, nâng tay lên, động tác nhẹ nhàng vuốt đi sợi tóc nhỏ tán loạn nơi khóe mắt Yến Cửu.
Cảm giác được trên trán mình có chút ngứa, Yến Cửu mơ mơ màng màng nâng lên tay gãi gãi, giảm bớt ngứa ngáy đi, cả người đi theo tay cùng nhau lùi về tới trong chăn, đến đầu cũng không chịu lộ ra.
Trong mắt Tư Việt chứa ý cười.
Ban đêm Yến Cửu lại đau đến mức thấp giọng rên một trận, sau khi mát xa huyệt Thái Dương cùng sau cổ cho cậu, mới thoáng dễ chịu một ít, hiện tại tóm lại có thể thoải mái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/my-nhan-ca-man-bao-hong-o-show-thieu-nhi/2379500/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.