Sao chị Linh nhớ dai thế? Sao chị Linh lại hư thế này chứ.
Ngu Thính thầm nghĩ khi nhận ra Nhiễm Linh đang cố ý tính kế cô.
"Vậy à."
Ngu Thính nói một câu đầy ẩn ý, khiến Nhiễm Linh không thể đoán được suy nghĩ của cô, lo lắng nhìn cô.
Nhiễm Linh biết rằng việc mình làm chưa được sự đồng ý của Ngu Thính là đường đột, nàng cũng thừa nhận mình có chút tư lợi. Nàng nghĩ Thính Thính có lẽ sẽ thích điều này... Nhưng liệu Thính Thính có chấp nhận không? Hay cô sẽ chán ghét?
Đối diện với ánh mắt lo âu của Nhiễm Linh, Ngu Thính chỉ khẽ cong môi, tỏ vẻ hài lòng.
Nhưng Ngu Thính không có ý định dễ dàng bỏ qua cho nàng. Cô vốn rất kiêu ngạo, trước giờ luôn là người tính toán với kẻ khác, làm sao có thể để người khác qua mặt mình một cách dễ dàng như thế được?
So với sự bồn chồn của Nhiễm Linh, Ngu Thính tỏ ra vô cùng bình thản. Ánh mắt của cô lướt qua từng chi tiết trên gương mặt, đôi môi và cổ của Nhiễm Linh. Cái nhìn tùy tiện và tr.ần tr.ụi.
Cô tận hưởng cảm giác Nhiễm Linh càng lúc càng xấu hổ dưới ánh mắt của mình, cô hoàn toàn có thể điều khiển cảm xúc của Nhiễm Linh một cách dễ dàng.
Sau một hồi trêu chọc, Ngu Thính mới nở nụ cười, đầy ác ý và mập mờ hỏi: "Chị Linh chu đáo như vậy, có phải dù muốn làm gì chị cũng sẽ giúp tôi không?"
Nhiễm Linh cảm thấy đầu óc mình như thiếu dưỡng khí, cô không hiểu Ngu Thính đang ám chỉ điều
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/my-nhan-cam-do-nghe/1348812/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.