Ngu Thính ngây người.
Không nhắn tin cho nàng, không trả lời tin nhắn của nàng...
Chán ghét nàng rồi sao?
Nhiễm Linh nhìn Ngu Thính, đôi mắt dịu dàng thường ngày bây giờ nước mắt đang trực trào, chất chứa sự ấm ức đã dồn nén bấy lâu.
Trước mặt người ngoài, nàng luôn hòa nhã, rộng lượng và rụt rè, nhưng chỉ trước mặt Ngu Thính nàng mới thể hiện những cảm xúc này, không thể kiềm chế bản thân nữa.
Nàng rất quan tâm đến Ngu Thính, mỗi ngày nàng đều chờ đợi, đều nhìn tin nhắn, để rồi nàng tự nghi ngờ bản thân, buồn bã và đau lòng.
Nàng giận không phải vì Ngu Thính đi nước ngoài lâu, mà là vì cô không trả lời tin nhắn, cũng không chủ động nhắn tin cho nàng. Nhiễm Linh có thể dung túng cho sự tùy tiện của Ngu Thính, nhưng không chịu nổi việc Ngu Thính phớt lờ nàng.
Ngu Thính kinh ngạc.
Trong suốt cả tháng qua, Nhiễm Linh chỉ nhắn cho cô tổng cộng hai tin. Một là vào ngày Ngu Thính đi nước ngoài, và Ngu Thính đã thấy, nhưng vì tâm trạng đang khó chịu nên cố ý không trả lời, rồi sau đó quên luôn. Tin nhắn thứ hai là hỏi khi nào Ngu Thính sẽ về, cô cũng nhìn thấy nhưng vẫn không có tâm trạng trả lời.
Nhưng rõ ràng rất quan tâm, tại sao nàng không nhắn thêm vài tin nữa? Nếu vậy, có lẽ Ngu Thính đã trả lời rồi, khả năng cao sẽ như vậy.
Hóa ra Nhiễm Linh vốn dĩ cũng có lòng tự trọng, hóa Nhiễm Linh cũng có sự kiêu ngạo.
"Xin lỗi... Tin nhắn chị gửi, tôi đã thấy."
"Lúc đó
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/my-nhan-cam-do-nghe/1348820/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.