"Ngu Thính! Con có bị điên không?!"
Đúng như Ngu Thính dự liệu, chưa đầy nửa tiếng sau, điện thoại của Ngu lão gia đã gọi đến, giọng nói đinh tay nhức óc.
Không muốn những lời của ông làm ảnh hưởng đến Nhiễm Linh, Ngu Thính đi ra ngoài, giữ giọng điệu thản nhiên: "Có chuyện gì vậy ạ?"
"Con đang làm cái gì vậy?? Con bị điên rồi phải không?!"
"Con đâu có điên."
Ngu Thính bước đến bên ban công, quay người dựa vào lan can, đổi cách nói chuyện thẳng thắn hơn: "Không phải ông từng nói, kết hôn với ai cũng không quan trọng mà?"
Ngu lão gia im lặng vài giây, Ngu Thính nghe thấy tiếng động như thể ông vừa đập vỡ một cái tách.
"Con có biết mình đang làm gì không?! Lấy Nhiễm Linh... Con nghĩ Nhiễm gia sẽ nghĩ thế nào?"
Ngu Thính hỏi lại: "Quan trọng sao ạ?"
"Ông nội, con đã kết hôn rồi. Ông không cần lo con có điên hay không. Điều quan trọng là bây giờ tất cả mọi người xung quanh đều biết con đã kết hôn với Nhiễm Linh, chuyện này đã xong xuôi, ông không cần tức giận như vậy đâu. Ông giận cũng không thay đổi được gì. Chửi con thì có ích gì? Chỉ làm tổn thương trái tim của con thôi."
"Con... con..."
Ngu lão gia lại đập vỡ một tách trà khác. Ông không thể ngờ rằng Ngu Thính lại nổi loạn đến mức này, coi chuyện kết hôn như trò đùa, muốn lấy ai thì lấy.
"Ngỗ nghịch, ngỗ nghịch... Đồ ngỗ nghịch!" Thật sự không thể chấp nhận lúc này. "Điên rồi! Con với nó có tình cảm gì không?! Con cứ như vậy mà kết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/my-nhan-cam-do-nghe/1348828/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.