Hai người có sự chênh lệch chiều cao, Nhiễm Linh thấp hơn Ngu Thính nửa cái đầu. Để lau miệng cho Ngu Thính, nàng phải ngẩng đầu, dáng vẻ chăm chú không chớp mắt làm lộ ra sự thân mật giữa hai người.
Bản nhạc mà Ngu Thính nghe mãi đến chán cuối cùng cũng sắp kết thúc, chỉ còn lại tiếng thì thầm ướt át và run rẩy sau đoạn cao trào, âm thanh len qua vài bức tường truyền tới, lơ lửng bên tai họ, như một bản nhạc đệm để tăng thêm bầu không khí.
Ngu Thính không cử động, cúi mắt nhìn nàng như đang dò xét. Nhiễm Linh lau rất cẩn thận, nhưng dường như có chút cố ý kéo dài thời gian, mãi sau nàng mới thu tay lại, đôi mắt cong cong như có ý nhắn nhủ: Đã lau xong rồi.
- Em có thấy khó chịu không?
Hơi thở sau khi uống rượu trở nên ẩm nóng, hô hấp nặng nề. Đôi mắt hơi say của Ngu Thính nhìn sâu vào đôi mắt đầy lo lắng của nàng, cố gắng phân tích, tìm hiểu...
Nhiễm Linh đối diện với ánh mắt không mấy "thân thiện" lúc này của cô, nhưng vẫn đầy bao dung.
Một lúc sau, Ngu Thính cười nhẹ hỏi: "Chị Linh?"
"Sao chị lại ở đây?"
Nhiễm Linh định trả lời, nhưng không thốt ra được lời nào.
"Chị Linh? Chị Linh nào thế? A Thính không giới thiệu với tôi sao?" Người phụ nữ tóc đỏ phía sau vừa đưa nước cho Ngu Thính, cô ấy đứng dựa vào tường khoanh tay, tò mò nhìn người phụ nữ lạ mặt này từ trên xuống dưới.
Một cách từ tốn, Ngu Thính đứng thẳng dậy, nhìn Nhiễm Linh và
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/my-nhan-cam-do-nghe/1348836/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.