Nhiễm Linh nói xong tất cả, Ngu Thính cứ nhìn nàng chằm chằm, như một con thú săn mồi ẩn mình trong bóng đêm, im lặng không nói một lời.
Cô đang dò xét sao?
Hay là đang nghi ngờ?
Nghi ngờ?
Nhiễm Linh cười mỉa mai chính mình, quay đầu đi, đôi mắt đượm vẻ u sầu, nụ cười cũng dần phai nhạt, chỉ còn lại sự tự giễu.
Đột nhiên nàng cảm thấy trong xe thật ngột ngạt, liền hạ cửa sổ xuống một chút, nghiêng đầu dựa vào cửa sổ để hứng gió. Tiếng gió ù ù bên tai làm nàng dần dần trôi vào dòng suy nghĩ mơ hồ, chợt nghe thấy giọng Ngu Thính bảo nàng: "Đóng lại."
Hửm?
Nhiễm Linh chớp mắt, lại nghe Thính Thính nói lần nữa: "Kéo cửa sổ lên ngay."
Cô nói nhẹ nhàng, mang theo chút nhẫn nại: "Không được để trúng gió."
Nhiễm Linh bật cười, trong bóng tối, ánh mắt nàng cong lên, nghe lời đóng cửa sổ lại.
Sau đó, không gian trong xe lại chìm vào yên lặng, giữa hai người như cách một lối đi nhỏ, không ai nhúc nhích, Ngu Thính cũng quay mặt ra phía cửa sổ.
Sự im lặng lan tỏa bầu không khí vừa ấm áp lại vừa căng thẳng, hai trái tim háo hức không chịu nổi mà đập thình thịch, mạnh đến nỗi tài xế ngồi trước cũng có thể cảm nhận được.
Sao còn chưa đến nơi nữa?
Thật sốt ruột.
Khoảnh khắc từng giây kéo dài như cả năm trời được tận hưởng một cách kỳ lạ, xe từ từ tiến vào bãi đậu tầng hầm, Nhiễm Linh chỉ đến để đưa cô về, dường như họ sắp phải tạm biệt nhau rồi.
Nhiễm Linh muốn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/my-nhan-cam-do-nghe/1348930/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.