Vào một buổi sáng đầy nắng của tháng 4 năm 1978, Kiều Trân Trân vừa ngân nga một giai điệu không rõ tên, vừa vui vẻ bận rộn trong bếp.
Chỉ thấy đôi bàn tay thon thả của cô thoăn thoắt trên thớt, hành lá bay múa, cô nắm một nhúm nhỏ rắc lên bát mì vừa mới trụng xong, nước dùng trong veo bóng mỡ kết hợp với hành lá xanh mướt, thêm vào đó là những sợi mì dai cùng với quả trứng chiên vàng ươm hai mặt, hương vị và màu sắc đều hoàn hảo.
Húp một ngụm, thơm đến mức muốn nuốt cả lưỡi.
Hai đứa trẻ đứng ở cửa bếp đã sớm bị mùi thơm hấp dẫn, chúng nằm sấp trên khung cửa, nuốt nước miếng ừng ực, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào bát mì trên bếp.
Tuy nhiên dù có thèm đến mấy, hai đứa cũng không dám hấp tấp chạy tới, sợ bị đánh, nhất là khi ba không có nhà, chúng tuyệt đối không dám chọc giận người phụ nữ trước mặt này, mặc dù đây là mẹ của chúng.
Trong suốt một tháng qua mẹ chưa từng đánh chúng, nhưng uy nghiêm trước đây vẫn còn, chúng vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Kiều Trân Trân đã sớm nhìn thấy hai đứa, cô bưng bát mì đến chiếc bàn gỗ nhỏ bên cạnh, hét lên: “Đứng ngây ra đó làm gì, mau lại ăn đi.”
Nghe thấy mệnh lệnh, mắt hai đứa trẻ sáng lên, nhanh chóng chạy vào bếp, ngồi vào bên bàn gỗ, cầm đũa chuẩn bị ăn.
“Rửa tay chưa?”
Kiều Trân Trân bưng bát mì của mình lên húp một ngụm, tùy ý hỏi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Đứa trẻ cao hơn một chút lập tức trả lời: “Rửa rồi mẹ, lời mẹ nói con và Tiểu Bảo đều nghe theo ạ.”
Đứa trẻ bên cạnh cũng gật đầu lia lịa, sợ Kiều Trân Trân không cho chúng ăn.
“Vậy thì ăn đi.”
Hai đứa trẻ lập tức cúi đầu ăn ngấu nghiến, sợ chậm một chút là hết.
“Ăn chậm thôi, không ai giành với các con đâu.” Kiều Trân Trân tốt bụng nhắc nhở.
Hai đứa trẻ thấy vậy lập tức giảm tốc độ, nhưng một đôi đũa lại kẹp nhiều mì hơn nhét vào miệng, miệng cũng há to, nhai chóp chép như hai chú sóc tham ăn, trông rất đáng yêu.
Kiều Trân Trân mỉm cười, nhìn hai đứa con trai hời trước mặt cô cũng vui vẻ vô cùng, tâm trạng tốt hơn nhiều so với lúc mới đến.
Một tháng trước, Kiều Bảo Trân làm việc liên tục ba đêm liền đã c.h.ế.t đột ngột tại nơi làm việc, khi mở mắt ra lần nữa cô đã biến thành Kiều Trân Trân của đại đội Hồng Kỳ, một phụ nữ nông thôn chính hiệu, hơn nữa còn ở những năm bảy mươi thiếu thốn này.
Nghe những người lớn tuổi kể lại, đây là thời kỳ gian khổ, mua thứ gì cũng phải dùng tem phiếu, ra ngoài phải có giấy giới thiệu, được ăn no, không bị đói là ước mơ mãnh liệt nhất trong lòng mọi người.
Trong bối cảnh thời đại như vậy, sự tồn tại của Kiều Trân Trân nguyên bản có thể nói là kỳ lạ.
Cô dựa vào danh tiếng là con gái của đội trưởng đội sản xuất, cộng thêm việc cô là đứa con gái út và cũng là đứa con gái duy nhất của nhà họ Kiều, không chỉ được nuông chiều trong nhà mà còn ngang ngược ở trong làng.
Anh họ, anh em họ, anh trai ruột cộng lại, Kiều Trân Trân có chín người anh trai, đi trong làng, nếu ai trêu chọc cô thì chín người anh trai sẽ xông lên, đánh cho đối phương không còn răng mà tìm.
Vì vậy, từ nhỏ Kiều Trân Trân đã là một kẻ bá đạo trong làng, không ai dám trêu chọc, đến đâu cũng như rồng đến sông, khí thế ngút trời.
Hơn nữa Kiều Trân Trân xinh xắn như búp bê, giống như đứa trẻ phát tài bước ra từ tranh tết, được mọi người rất yêu thích.
Hồi nhỏ, Kiều Trân Trân là công chúa nhỏ của nhà họ Kiều, lớn lên Kiều Trân Trân chính là đại vương của nhà họ Kiều. Người lớn tuổi yêu thương, anh em cưng chiều, chưa từng xuống ruộng, cũng chưa từng làm việc nhà, ngay cả quần áo mặc trong người cũng do mẹ giặt, ngoài việc ăn uống, ngủ nghỉ, đi vệ sinh, cuộc sống của cô thực sự giống như một nữ hoàng.
Trong môi trường như vậy, Kiều Trân Trân lớn lên trở nên ngang ngược, kiêu ngạo, hành động cũng vô cùng táo bạo, coi trời bằng vung.
Vào năm Kiều Trân Trân mười bảy tuổi, cô đã làm một việc táo bạo nhất trong đời là ngủ với thanh niên trí thức đến từ thành phố.
Trong thời đại mà phong cách nam nữ vô cùng nghiêm túc này, ngay cả những người yêu nhau đàng hoàng cũng không được nắm tay, Kiều Trân Trân lại ngủ với người ta.
Còn về quá trình này, dựa theo ký ức của nguyên chủ..., thôi, không nói cũng được.
Vân Mộng Hạ Vũ
Một con ch.ó độc thân to xác ở thế kỷ 21, khi nhớ lại cũng đỏ mặt tía tai, tim đập thình thịch, có chút không chịu nổi.
Phải nói rằng, người mà Kiều Trân Trân chọn trông rất đẹp trai, dáng người cũng rất tuyệt, làm việc cũng..., không được, dừng lại, không thể tiếp tục nhớ lại nữa, thực sự không chịu nổi.
Sau đó Kiều Trân Trân mang thai, đối với cả nhà họ Kiều mà nói đây là tin sét đánh ngang tai, còn đối với Kiều Trân Trân mà nói lại là món quà lớn từ trên trời rơi xuống.
Trong tình trạng Kiều Trân Trân vừa năn nỉ vừa làm nũng, lại vừa ăn vạ, cô đã như ý nguyện kết hôn với thanh niên trí thức mà mình nhìn trúng ngay từ cái nhìn đầu tiên, Tống Cẩn.
Bất kể vì lý do gì, Tống Cẩn cũng đã đồng ý cưới Kiều Trân Trân, kết quả này khiến cả nhà họ Kiều đều thở phào nhẹ nhõm, Tống Cẩn đề nghị sau khi kết hôn họ sẽ ra riêng, mọi người đều vui vẻ đồng ý.
Mặc dù trước đây trong làng có tiền lệ thanh niên trí thức kết hôn rồi ở cùng với nhà gái, nhưng nhà họ Kiều không định để Tống Cẩn ở rể, nhà họ có nhiều con trai như vậy, không cần Kiều Trân Trân phải ở rể, phụ nữ đã lấy chồng thì vốn dĩ không nên sống chung với nhà gái nữa.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.