Tờ giấy là do Triệu Đại Cương đích thân viết, chữ viết của ông, Tống Cẩn vẫn nhận ra nhưng cũng không thể hoàn toàn mất cảnh giác, dù sao thì bên phía địch cũng có một số người tài giỏi, việc bắt chước chữ viết cũng rất có thể.
Đợi thức ăn được bày lên bàn, bọn trẻ bắt đầu ăn cơm, Tống Thu Dương lấy ra một tập tài liệu đưa cho Tống Cẩn, nói:
“Cái này cho anh.”
Tống Cẩn nhìn một cái là biết đây là tài liệu về radar tàng hình, chỉ là dữ liệu bên trong có thật có giả, không đầy đủ, rất rõ ràng, đây là tổ chức chuẩn bị cho Tống Cẩn giao dịch.
Tống Thu Dương còn nhỏ giọng báo cáo với Tống Cẩn một chút về sự sắp xếp đại khái của hành động lần này, sau đó lấy ra một thiết bị theo dõi giấu vào tóc Tống Cẩn.
Lúc này Tống Cẩn mới hoàn toàn tin tưởng Tống Thu Dương, bày tỏ lòng cảm ơn vì sự xuất hiện của anh ta.
“Không có gì, đây là nhiệm vụ của tôi.”
Tống Thu Dương vỗ vai Tống Cẩn, nói.
Tống Đại Bảo thấy ba và chú vẫn ngồi trên ghế sô pha, không đến ăn cơm, liền đứng dậy gọi họ:
“Ba, chú, hai người mau đến ăn cơm đi.”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Ăn cơm trước đi, lát nữa có thể phải đánh một trận ác chiến, nếu không có sức thì không được.”
Kiều Trân Trân bị bịt đầu, còn bị chuốc thuốc mê, đi một quãng đường rất dài trong tình trạng mơ mơ màng màng, lúc đầu dùng xe kéo chở cô đi, sau đó lại đổi sang ô tô.
Lúc đầu Kiều
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/my-nhan-mang-theo-khong-gian-lam-nong-trai/2728839/chuong-216.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.