🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Cho đến khi gặp được Kiều Trân Trân, anh mới thực sự yên tâm, cô mặc quần áo rách rưới, đầu tóc bù xù, nhìn là biết đã chịu không ít khổ sở nhưng chỉ cần người còn sống thì mạnh hơn tất cả.

Trực thăng không thể bay thẳng về Bắc Kinh, điều này cần phải có thủ tục đặc biệt, hơn nữa, quãng đường xa như vậy, xăng dầu cũng không đáng.

Đã tìm thấy Kiều Trân Trân, Tống Cẩn cũng không muốn lãng phí tài nguyên, vì vậy, anh tìm một nhà trọ địa phương, chuẩn bị nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau sẽ đưa Kiều Trân Trân đi tàu hỏa về Bắc Kinh.

Hai đồng chí giải phóng quân thì theo trực thăng trở về đơn vị.

Buổi tối, khi hai người nằm trên giường chuẩn bị nghỉ ngơi, Kiều Trân Trân đột nhiên nhớ ra rất nhiều câu hỏi muốn hỏi Tống Cẩn, chẳng hạn như tại sao cô lại bị đặc vụ theo dõi? Tại sao lại đột nhiên đến Nội Mông? Còn nữa, tại sao Tống Cẩn có thể điều động trực thăng của quân đội đến đón cô đi?...

Kiều Trân Trân dù phản ứng chậm đến đâu cũng biết rằng có rất nhiều vấn đề ở đây và Tống Cẩn có rất nhiều bí mật.

Còn Tống Cẩn lúc này cũng có vấn đề muốn hỏi Kiều Trân Trân, chẳng hạn như cô đã trốn thoát như thế nào, tại sao lại xuất hiện ở ngôi làng đó, điều này hoàn toàn không phù hợp với lộ trình mà Vương Cương khai báo, thậm chí còn hoàn toàn ở hai hướng khác nhau.

Hai vợ chồng nhìn nhau, trong lòng có ngàn vạn lời muốn nói nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, hơn nữa, dây thần kinh căng thẳng trong thời gian trước giờ đột nhiên được thả lỏng, con người ta trở nên vô cùng mệt mỏi.

Nhìn Tống Cẩn mệt mỏi, Kiều Trân Trân cũng không muốn lúc này nói chuyện khác, cô chui vào lòng anh, ôm lấy eo anh, dịu dàng nói:

Vân Mộng Hạ Vũ

“Chúng ta ngủ trước đi, có chuyện gì thì để mai nói.”

Tống Cẩn nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu Kiều Trân Trân, nhỏ giọng đáp “Được”, rồi nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Giấc ngủ này, hai người đều ngủ rất say, rất ngon, mãi đến trưa hôm sau mới bị cơn đói đánh thức.

Sau khi tỉnh dậy, hai người nhìn nhau, mỉm cười, sau đó, Tống Cẩn hôn mạnh lên trán Kiều Trân Trân, ôm chặt cô vào lòng, ngửi mùi hương quen thuộc, hít một hơi thật sâu, nói:

“Dậy thôi, anh đưa em đi ăn đồ ngon, sau đó đến ga tàu mua vé.”

“Được, em muốn ăn thịt kho tàu, gà cay, còn có cả sủi cảo thịt to!”

“Không vấn đề!”

Đợi hai người ăn uống no nê đến ga tàu mua vé thì phát hiện, chuyến tàu sớm nhất đi Bắc Kinh là chín giờ tối.

Quần áo mà Kiều Trân Trân đang mặc trên người là quần áo cũ mà tối hôm qua cô tạm thời tìm nhân viên nhà trọ mua với giá cao, Tống Cẩn vẫn mặc quần áo bẩn trước đó, vì vậy, hai người tranh thủ thời gian đến cửa hàng bách hóa, mua một số quần áo mặc hàng ngày, tiện thể mua thêm một số đặc sản địa phương là bò khô, rồi lại quay về nhà trọ nghỉ ngơi.

Nhà trọ bây giờ không giống như thời hiện đại, quy định phải trả phòng trước 12 giờ trưa, mà là có thể trả phòng trước sáu giờ chiều.

Vì vậy hai vợ chồng định nghỉ ngơi thêm một chút, đến giờ thì trả phòng rồi đi ăn, sau đó thẳng tiến đến ga tàu.

Hai người nắm tay nhau, đầu dựa vào đầu nằm cạnh nhau, đều có chút không ngủ được, Kiều Trân Trân liền nói ra những thắc mắc trong lòng mình.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.