Anh bất lực nói: “Dì Quế Hoa anh còn hơi có ấn tượng. Mặc dù tính cách hơi dữ dằn nhưng bà ấy thủa trẻ đã mất chồng, nếu không dữ dằn một chút thì cuộc sống này không thể tiếp tục được.”
“Anh ủng hộ ba với dì Quế Hoa sao?”
“Cũng không hẳn, dù sao đây cũng là chuyện riêng của ba, vẫn phải tôn trọng ý kiến cá nhân của ông ấy.”
Đạo lý này Kiều Trân Trân đương nhiên hiểu, vì vậy cô nói: “Vậy nhiệm vụ gian nan này giao cho anh, anh đi hỏi ý ba rồi em sẽ trả lời mẹ em.”
Tống Cẩn gật đầu, chuyện này anh đi nói là hợp lý nhất. nếu Kiều Trân Trân đi nói thì Triệu Đại Cương có lẽ sẽ ngại ngùng.
Kiều Trân Trân thực ra cũng muốn đi theo nhưng bị Tống Cẩn ngăn lại: “Em ở yên đó!”
Kiều Trân Trân: Được rồi...
Vân Mộng Hạ Vũ
Sau khi Tống Cẩn ra ngoài, anh đã đuổi những đứa trẻ vây quanh Triệu Đại Cương đi thật xa rồi nói với ông chuyện của dì Quế Hoa.
Đàn ông nói chuyện với nhau trực tiếp hơn phụ nữ nhiều. Tống Cẩn tỏ ra bình thản còn Triệu Đại Cương ngoài lúc mới nghe hơi ngẩn ra thì sau đó cũng khá thoải mái, không tỏ ra ngại ngùng lắm.
Tống Cẩn thấy vậy thì biết Triệu Đại Cương không có ý định tìm bạn già.
Quả nhiên, Triệu Đại Cương nói thẳng luôn: “Chuyện này đến đây là hết.”
Những năm này, bên chính ủy quân khu cũng không phải không cân nhắc chuyện này cho ông. Họ còn giới thiệu mấy nữ đồng chí nữa nhưng bản thân Triệu Đại Cương hoàn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/my-nhan-mang-theo-khong-gian-lam-nong-trai/2728932/chuong-309.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.